Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 89: Làm Ruộng 1

Chương 89: Làm Ruộng 1Chương 89: Làm Ruộng 1
Bột nhúng còn nhiêu nên nàng chiên thêm một đĩa thịt heo nhỏ giòn.
Ba đứa trẻ đang đứng cạnh bếp lò.
Một bên Tô Tiểu Tiểu chiên, chúng đứng một bên ăn uống đôi tay nhỏ bé cùng miệng bận rộn nhai không ngớt
Đối với trẻ con mà nói, đây có lẽ là khoảnh khắc thoả mãn nhất trong ngày.
Khi gần tới giờ ăn tối, những người đang xem náo nhiệt dần dần tản đi, đại tôn nữ và tiểu tôn tử của Tiên thị đến gọi bà ta về ăn cơm.
"Sắp rồi đây." Tiên thị nói với hai đứa cháu, rồi nhặt hai củ cải đỏ đã bị Tô Thừa chà xát từ dưới đất lên, gọt bỏ vỏ rồi đưa cho tỷ đệ hai người.
Hai người họ vừa ăn củ cải đỏ và chơi đùa trên cánh đồng.
Hai người không hẹn mà cùng bị Vệ Đình đang ngôi trên bờ ruộng thu hút.
Thứ nhất, chưa bao giờ nhìn thấy Vệ Đình.
Thứ hai, chưa bao giờ thấy một người đẹp trai như vậy.
Ánh mắt của đứa nhỏ bộc trực, trong sáng, muốn nhìn thêm chút nữa bèn đường đường chính chính mà nhìn.
Vệ Đình cũng không để ý, điềm tĩnh cho phép hai đứa trẻ cứ thế nhìn mình.
Bé gái tên là Thu Ni, gân bảy tuổi, khá nhút nhát và ngoan ngoãn, bé trai tên là Xuyên Tử, ba tuổi, đây chính là độ tuổi làm trời làm đất. Tiểu Xuyên Tử bắt đầu chơi với chiếc nạng của Vệ Đình, khi người lớn không chú ý, đứa bé đã kéo chiếc nạng bỏ chạy!
" Cái đồ nghịch ngợm kia!" Mặt Tiền Thị biến sắc, giơ nắm đấm đuổi về phía tôn tử.
Tiểu Xuyên Tử kéo cây nạng của mình qua vài bờ đất sau đó đi vào mảnh đất trông rau của Tô gia.
Phương thị phụ bắt tiểu Xuyên Tử lại cùng, cố ý hung dữ nói: "Con hư lắm đó nhat! Nếu còn chạy trốn nữa, ta sẽ bắt con đem bán đó !"
Tiểu Xuyên Tử vùng vấy, nhảy ra khỏi tay bà ấy, không cần nạng nữa, sợ hãi chạy ve phía Tiền thị: "Nãi nãi! Phương nãi nãi muốn bán con!"
Phương thị vừa cố làm ra vẻ tức giận vừa buồn cười, hét về phía Tiền thị đang thở hổn hển "Đừng chạy nữa, ta đưa nó qua cho!"
Sau đó, bà ta nói với nữ nhi: "Cẩm Nương, đem nạng qua đi."
Tô Cẩm Nương nhặt chiếc nạng dưới đất lên, lại nhìn ruộng rau của nhà họ Lý cách đó không xa, ý của Phương thị là muốn đưa nó cho Tiền thị, dù sao là tôn tử của Tiền thị gây chuyện, đương nhiên bà ta phải chịu trách nhiệm thu dọn nó rồi. Nhưng không biết vì sao, Tô Cẩm Nương liếc mắt liền nhìn thấy tiểu lang quân trên bờ ruộng.
Tiểu lang quân mặc bộ quần áo của dân làng bình thường, được làm từ những chất liệu không có gì nổi bật, nhưng lại ngồi ở đó với tư thế thẳng tắp, đôi chân thon dài, toát ra khí chất vừa trầm lặng vừa đặc biệt.
Ngũ quan của hắn rất thanh tú và góc nghiêng hoàn mỹ. Tô Cẩm Nương chưa bao giờ nhìn thấy một nam nhân đẹp trai như vậy.
Không biết tại sao mình lại phải dùng nạng nhỉ.
"Đứng ngơ ra đó làm gì? ĐiI' Phương thị thúc giục.
Tô Cẩm Nương im lặng cầm nạng đi đến ruộng rau của Lý lão đầu, nhưng thay vì đưa cho Tiền thị, nàng ta lại trực tiếp trả lại cho Vệ Đình.
" Đa tạ.
Vệ Đình nói tiếng cảm ơn.
Giọng nói từ tính bẩm sinh mang theo vài phần lạnh lùng, xa cách.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo khí tức trên người của người nam nhân trên mặt
Trên người hắn không có mùi mồ hôi chân lấm tay bùn quê mùa mà chỉ có mùi thuốc thoang thoảng.
Là bị thương sao?
Tô Cẩm Nương lặng lẽ liếc nhìn qua chân hắn.
" Cẩm Nương!" Sau khi Tiền thị dạy dỗ tôn tử xong cười cười mở miệng: "Ngươi đã làm mai rồi chứ? Ta ngó thấy người muốn cầu hôn ngươi sắp đạp vỡ cửa lão Tô gia tới nơi rồi đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận