Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 282: Ngang Ngược 2

Chương 282: Ngang Ngược 2Chương 282: Ngang Ngược 2
Hắn cũng không hiểu được Tô Béo Nha làm thế nào mà gặp nguy không loạn, đổi lại người là đàn ông, vào lúc này cũng sợ són đái dil
Đại trùng thấy tiếng gầm của mình không doa được con mồi chạy, nó cũng có chút chân chừ, vứt bỏ ý định lập tức vồ tới, mà chậm rãi hướng đến gần Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu rút chiếc xẻng trong sọt ra.
Đại trùng cách Tô Tiểu Tiểu khoảng chừng mười bước, thình lình nhảy lên một cái, không phải đánh thẳng tới, mà trước tiên nhảy lên một thân cây bên cạnh, mượn lực uốn người một cái, nhảy qua một cây đại thụ khác, mỗi cây nó chỉ dừng lại trong chớp mắt.
Giống như là mượn lực, vừa giống như ẩn nấp thân mình.
Nàng đi!
Con hổ này sẽ lại thay đổi vị tríI
Nếu không phải Tô Tiểu Tiểu từng huấn luyện qua, đã sớm bị làm cho hoa cả mắt.
Vèol
Đại trùng vồ tới!
Tô Tiểu Tiểu dùng chiếc xẻng đập qual
Cảm nhận sức mạnh thật sự cùng lửa giận từ nàng tiểu thôn nữ mập này đi!
Rầm!
Đại trùng bị đập ngã xuống đất!
Đầu óc kêu vù vù một chút!
Tô Tiểu Tiểu dùng hết sức lực, thay vào đó chính là nửa cánh tay nhỏ mập của nàng cũng đã tê rần.
Phùng người què trực tiếp nhìn đến đần độn.
Hắn không hoa mắt chứ?
Tô Béo Nha đánh hạ được một con đại trùng?
Làm bị thương đại trùng cũng không dễ dàng như vậy, nó cũng không dễ dàng buông tha lại.
Quy luật sinh tôn của rừng rậm từ trước đến nay đều rất khắc nghiệt, nó đã đói cả một mùa đông, nếu không ăn mồi nữa, nó sẽ chất.
Cho nên hôm nay dù thế nào nó cũng phải nhất định lấp đầy bụng!
Nó hướng tới Tô Tiểu Tiểu nhào tới lần nữa.
Tô Tiểu Tiểu: Ôi ôi, chỉ có ngươi biết di chuyển sao?
Được rồi, đích thực là chỉ có ngươi làm được! Cái thân thể nhỏ mập này chạy không đứng lên nổi nha...
Tô Tiểu Tiểu đợi quân địch mệt mỏi rồi mới tấn công, lấy tĩnh chế động, thời gian qua mới chỉ vài hơi thở, đã cùng đại trùng so chừng mười chiêu.
Bụp!
Cái xẻng gấy!
Không phải chứ?
Ngay lúc này?
Đại trùng nhân cơ hội đồn sức vồ Tô Tiểu Tiểu xuống đất.
Tôi Tiểu Tiểu túm lấy chiếc sọt dưới đất, giơ kên chặn ngang cái miệng to như chậu máu của đại trùng.
"Phùng Quải Tử!"
Nàng nghiêng đầu thét lớn.
Phùng Quải Tử: "Hả?"
Làm gì?
Tô Béo Nha kêu hắn?
Kêu, kêu hắn làm gì à?
Hắn sợ...
"Đưa cây kéo cho tal Tô Béo Nha nói.
Cây kéo rơi lại ở phía sau đại trùng, Phùng Quải Tử không dám đi qua.
Hắn ngồi co quắp dưới cây đại thụ, cạnh bên trùng hợp có mấy hòn đá lớn.
Hắn nơm nớp lo sợ nắm lấy một hòn đá nhỏ, hướng tới đại trùng, không có chút sức lực nào ném lên người nó.
Bộp.
Đập thì đập trúng, đáng tiếc lực ném quá nhẹ, ngay cả tiếng động cũng không có.
Tô Tiểu Tiểu đen mặt: Ngươi gãi ngứa al
Có điều, dựa vào hành động của Phùng Quải Tử đã dẫn tới sự chú ý của đại trùng.
Đại trùng xoay đầu, nước miếng mang đậm mùi hôi tanh nhìn về phía Phùng Quải Tử.
Phùng Quải Tử bị doạ cho mặt tái nhợt, không biết lấy sức lực từ đâu, bò dậy, nhấc chân chạy!
Thật ra thì đại trùng thực sự không có nhiều hứng thú đối với Phùng Quải Tử, có thể do hắn chạy một mạch như vậy, bản tính săn mồi của đại trùng bị kích thích, lại bỏ Tô Tiểu Tiểu ra, đuổi vèo theo hướng Phùng Quải Tử. Đại trùng cắn trúng một cái ở bắp chân trái của Phùng Quải Tử.
Phùng Quải Tử kêu thảm thiết một tiếng, ngã nhào xuống nền tuyết.
Răng nanh cắm xuyên qua da thịt hắn, trong chốc lát máu tươi đã giàn giụal Lần này, Phùng Quải Tử thật sự trở thành một người què rồi.
Hắn đau đến mức gần như ngất đi.
Cơ hội thoáng một cái đã trôi qua.
Chính là lúc này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận