Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 955: An Thit 2

Chuong 955: An Thit 2Chuong 955: An Thit 2
Ahl
Tức chết rồi!
Ha
Tô Tiểu Tiểu đột nhiên ngã xuống cười.
Quách Linh Tê cùng Tô Tiểu Tiểu đi ra cùng lúc, xe ngựa của nàng ta cũng ở cạnh xe ngựa của nhà họ Tô.
Nghe thấy tiếng cười của Tô Tiểu Tiểu, Quách Linh Tê và nha hoàn đều tỏ ra không vui.
Nha hoàn khinh thường nói: 'Không biết đang cười cái gì! Người ở quê chính là không hiểu quy củ. Tiểu thư ở kinh thành có ai mà hoang dã như nàng tal"
Ác Long Tô Ly gầm lên: "Không được cười! Im miệng cho tal"
Tô Tiểu Tiểu cười suốt dọc đường.
Sau khi Tô Ly đưa người tới ngõ Lê Hoa, hắn ta quyết đoán đi vào Quốc Tử Giám.
Muội muội này không dễ thương chút nào, hắn ta phải đi gieo họa cho Tô Nhị Cẩu!
Trong nhà mọi người đều đã ra ngoài, chỉ có Chung Sơn ở đó.
Chung Sơn đưa cho Tô Tiểu Tiểu hai lá thư.
Tô Tiểu Tiểu nhận lấy và nhìn xem, hơi cong môi: "Đây là thư hồi âm của Sư thái Huệ Giác và Phù đại nương.”
Sư thái Huệ Giá viết cho nàng, Phù đại nương viết cho Phù lang trung.
Trong thư Sư thái Huệ Giá nói rằng mình và Phù đại nương mọi chuyện đều ổn, hoa hồng trong ni viện đã nở rộ, quả dại sau núi nặng trĩu, các tiểu ni cô thường lẻn ra ngoài hái trái cây, tiếc là không có quả nào, đã bị Tô Nhị Cẩu hái.
"Hóa ra sư thái đều biết hết?"
Các tiểu ni cô còn tưởng rằng không có ai phát hiện ra việc Tô Nhị Cau hái trái cây.
Sư thái Huệ Giá hỏi thăm tình hình của Tô Tiểu Tiểu ở kinh thành, dặn dò nàng đừng lơ là tài đánh cờ, cuối cùng nhờ nàng chăm sóc thật tốt cho Chung Sơn.
Tô Tiểu Tiểu vào phòng và viết thư trả lời cho Sư thái Huệ Giá, định gửi nó đi cùng với thư trả lời của Phù lang trung cho Phù đại nương.
Nàng định đến y quán một chuyến, mang lá thư cho Phù lang trung thì có người đến cửa.
"Tam tẩu? Ngũ tẩu?"
Chính là Trần thị cùng Tưởng thị tới.
Tô Tiểu Tiểu nhìn về phía sau hai người: "Chỉ có hai người tới sao?" Tưởng thị cười rạng rỡ: "Đúng, chỉ có hai người chúng ta thôi! Ta cùng tam tẩu tới thăm muội một chút"
Bà Trần gật đầu: "Ừ, đến đây không phải để ăn thịt."
Tưởng thị: "..."
Tô Tiểu Tiểu: "...
Tô Tiểu Tiểu vào bếp hầm một nồi thịt kho măng tây, mềm nhữn, béo ngay mặn mặn phối thêm măng tây giòn mềm, ngon đến mức khiến người ta muốn nuốt luôn đầu lưỡi vào.
Trần thị làm một lèo ba chén.
Tưởng thị dè dặt hơn nên chỉ ăn hết hai bát rưỡi.
Tô Tiểu Tiểu mang theo một ít kim chi nàng làm để giải ngấy cho hai người.
"Đây là củ cà rốt à?" Tưởng thị nếm thử một miếng.
Cay và ngọt, còn có chút hơi tê cay cay, nhưng không phải vị cay nồng nàn ngày thường hay ăn, mùi vị rất kỳ lạ.
"Còn có ớt xanh và đậu." Tô Tiểu Tiểu đưa cho hai người một ít.
Vừa rồi ăn nhiều thịt như vậy, lúc này ăn lại thấy rất ngon, ăn xong có chút ngấy, nhưng cắn vài miếng kim chỉ lại thấy sảng khoái.
Tô Tiểu Tiểu cũng không phải là chiêu đãi không hai người.
Nàng không bao giờ làm ăn lỗ vốn.
"Tam tẩu, Ngũ tẩu, ta có thể hỏi thăm các tẩu chuyện này không?”
"Nói đi" Tưởng thị nói.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Trong số những nữ quyến của nhà họ Vệ, mẹ của Vệ Đình là người duy nhất muội chưa từng gặp. Bà ấy là người như thế nào?"
"Muốn hỏi thăm mẹ chồng sao?" Tưởng thị đè nén sự thèm ăn xuống, đặt đũa xuống.
"Nói không tiện sao?" Tô Tiểu Tiểu thở dài,'Quên đi, không làm khó dễ hai tẩu nữa, vốn là làm một ít thịt khô muốn để hai tẩu mang về..."
Tưởng thị lau nước miếng nói: "Ừ, không có gì mà không thể nói! Dù sao muội cũng sắp tới cửa rồi, sau này cũng là người một nhà đúng không, tam tẩu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận