Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 345: Phan Thuong 2

Chuong 345: Phan Thuong 2Chuong 345: Phan Thuong 2
Lần này, Tô Tiểu Tiểu rất an phận thủ thường, không nhổ len lông cừu công nghệ cao trong phòng thuốc, chỉ lấy một ít thuốc và nguyên liệu để điều trị sâu răng cho Tiểu Hổ, một ít thuốc te, cộng thêm lệnh bài của Vệ Đình nữa.,
Sau khi ra khỏi hiệu thuốc, Tô Tiểu Tiểu nhanh chóng kiểm tra ví tiền của mình.
Lệnh bài của Vệ Đình vẫn còn đó. ...
Tô Tiểu Tiểu đi vào gian nhà chính tìm Tiểu Hổ.
"Ôi? Tiểu Hổ đâu?"
Tiểu Hổ trốn đi rồi.
Cậu bé không muốn bị nhổ răng, cho nên ôm lấy chiếc gối nhỏ đi đến phòng của Tô lão phụ thân.
"Gia gia.
Tô Thừa nhìn thấy Tiểu Hổ vào phòng bất thình lình, hỏi rằng: "Có chuyện gì vậy?"
Tiểu Hổ ôm chiếc gối nhỏ, lạch đa lạch đạch nhìn ông: "Ngủ với gia gia."
Tô lão phụ thân nói: "Chỉ có mình con thôi sao?”
Ba cậu bé thường hoạt động theo nhóm.
Tiểu Hổ gật đầu, gật đầu.
Mấy ngày nay, Tô Nhị Cẩu dọn ra khỏi phòng để nhường cho Tô Ngọc Nương, buổi tối hai phụ tử chen chúc, giường của ông không gọi là nhỏ, nhưng chen chúc ba người thì rất chật chội, nhưng nếu chỉ có một mình Tiểu Hồ, thì vẫn gắng gượng được.
"Được rồi, lên nào." Tô lão phụ thân mở chăn ra.
Lúc này trời vẫn chưa tối, Tô lão phụ thân đã dậy sớm đi làm ăn, nên cần phải ngủ bù. 3868
Tiểu Hổ đạp giày rồi leo lên giường.
Khi Tô Tiểu Tiểu tìm đến phòng của Tô Thừa, Tiểu Hổ đã chui vào trong chăn của Tô lão phụ thân rồi.
Chỉ có điều là đầu và thân của cậu bé đã chui được vào trong, nhưng cái mông nhỏ vẫn nhô ra ngoài.
Tô Tiểu Tiểu nhìn chú đà điểu nhỏ này mà cảm thấy tức cười.
Kết quả cuối cùng đương nhiên là bị Tô Tiểu Tiểu lôi ra.
"Gia gia ơi, cứu con với...
Tiểu Hổ dùng kỹ năng bán đứng tuyệt kỹ với Tô lão phụ thân.
"Nếu không thì..." Tô lão phụ thân nhìn khuê nữ mập mạp, muốn nói rằng không phải chỉ là đau răng thôi mà? Chờ lớn lên thay răng mới là được rồi, thật sự không cần phải nhổ răng đâu nhỉ?
Tuy nhiên, khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của Tô Tiểu Tiểu, Tô lão phụ thân đành bất lực chịu thua.
"Ái chà, gia gia ngủ rồi." Tô Thừa nhắm hai mắt lại, nằm ngay dao không tỉnh!
Tiểu Hổ: Người lớn bây giờ, thật không đáng tin cậy chút nào!
Trên đường đến Đông phòng sau khi Tiểu Hổ bị bắt, cậu bé đã lần lượt gửi tín hiệu cầu cứu mãnh liệt đến Tô Ngọc Nương, Tiểu Ngô Thị và Tô Nhị Cẩu.
Nhưng ai mà dám chọc Tô Đại Nha được đây?
Trong nháy mắt cả tập thể giả mù.
Vệ Đình cũng đang ở Đông phòng.
"Phụ thân..." Tiểu Hổ hét lên một tiếng phụ thân bằng giọng chân thành nhất kể từ khi cậu bé được hai tuổi rưỡi.
Vệ Đình đi tới nói: "Để cho ta."
Ô ô, phụ thân thật đáng tin cậy!
"Ồ, được." Tô Tiểu Tiểu trao Tiểu Hổ cho Vệ Đình.
Tiểu Hổ ôm lấy cổ của phụ thân đáng ghét, không ngừng trợn mắt nhìn cái chân ngắn ngủn!
Đi maul Đi maul
Vệ Đình đặt mông ngồi xuống, giữ chặt tay chân của Tiểu Hổ: "Như vậy được không?"
Tiểu Hổ: "..."
Tô Tiểu Tiểu đeo găng tay, lấy cái nhíp ra: "Ừ, quay sang phải một chút, ánh sáng sẽ tốt hơn."
Răng của Tiểu Hổ chưa nghiêm trọng đến mức cần phải nhổ, ở tình trạng nhẹ nhất, Tô Tiểu Tiểu đã trét một chút thuốc trị sâu răng cho cậu bé.
Ngoài ra, Tô Tiểu Tiểu phát hiện chiếc răng hàm sữa thứ hai của cậu bé sắp mọc.
Chẳng trách dạo này cậu bé chảy nước dãi rất nhiều.
Tiểu Hổ đang ngồi trên đùi của Vệ Đình, Tô Tiểu Tiểu phải khom lưng xuống để chữa trị cho cậu bé.
Để có thể nhìn rõ, nàng không thể không đến thật gần, thật gân Tiểu Hổ và cũng thật gần Vệ Đình.
Gần đến mức Vệ Đình có thể nhìn thấy rõ từng cọng lông mi của nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận