Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1228: HyLam Mon 3

Chuong 1228: HyLam Mon 3Chuong 1228: HyLam Mon 3
Vì hôm nay là cuối tháng nên nàng nhận được phần thưởng từ phòng thuốc.
"Phù, không sao rồi, không sao rồi."
Cánh tay mới của Vệ Lục Lang quá nghịch thiên nên nàng sợ phòng thuốc sẽ trừ đi vài tháng phần thưởng của nàng!
Nàng đang ngôi trên chiếc ghế trong phòng nghỉ, khuôn mặt đầy ý cười nhìn chiếc hộp trên bàn.
"Mở hộp bí mật? Biết chơi đó."
Nàng nhướng mày và mở hộp ra.
Khi nhìn rõ thứ bên trong, nụ cười của nàng đông cứng lại ở khóe môi.
Sau bữa tối, Đào Thị không hồi phủ như thường lệ mà đến phòng của Tô Tiểu Tiểu và kêu toàn bộ hạ nhân lui xuống.
"Khu khụ, Bá mẫu cho con xem cái này." Bà có chút xấu hổ nói.
"Cái gì?" Tô Tiểu Tiểu vừa mới ra khỏi phòng thuốc, vẫn đang trong trạng thái bối rối sau đòn chí mạng.
Đào Thị cười ngượng nghịu, lén lút lấy ra một cuốn sách nhỏ từ trong ống tay áo: "Tự con đọc trước đi. Nếu không hiểu... thì hỏi bá mẫu."
Tô Tiểu Tiểu đón lấy cuốn sách.
Ồ, bản xuân cái gì đồ của thời cổ đại?
"Bá Mẫu, cái này... không ổn lắm."
Đào Thị hắng giọng nói: "Con đừng xấu hổ, nữ nhân ở đây đều như vậy, trước đại hôn có thể xem, không tính là phong hóa bại hoại."
"Ý ta là, điều này thực sự không tốt." Tô Tiểu Tiểu nói là ý trên mặt chữ.
Để Đào Thị có thể hiểu, Tô Tiểu Tiểu lấy ra một món quà nhỏ cầm từ phòng thuốc: một cuốn sách màu.
Đào Thị lật ra và xem.
Trời oil
Cái này, cái này, cái này... cái này phải dấu ở trong bọc chăn để xeml
Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ một lúc và lấy ra một chiếc đèn pin nhỏ.
Vậy thì... vào trong bọc chăn xem đi.
Một khắc sau, Tĩnh Ninh công chúa và Huệ An công chúa cũng tới.
Bốn người ở trong bọc chăn, chăm chú xem xong cuốn truyện tranh màu cực đặc sắc và chân thực.
Cả bốn người họ đều đỏ mặt.
Tô Tiểu Tiểu thì nóng.
Ba người còn lại thì không còn gì để nói nữa.
Đào Thị hắng giọng nói: "Khụ khụ, con mau chóng nghỉ ngơi đi. Ngày mai còn phải dậy sớm. Ta đi xem xem còn cần chuẩn bị gì nữa."
Huệ An công chúa đỏ mặt nói: "Ta, ta, ta, ta cũng về đây."
Tĩnh Ninh công chúa nhìn có vẻ bình tính nhưng mặt đã đỏ bừng.
Trời vẫn chưa sáng.
Tô Tiểu Tiểu liền bị nha hoàn đánh thức với nụ cười trên môi.
"Tiểu thư, đã tới ngày đại hôn rồi!"
Tô Tiểu Tiểu mơ mơ hồ hồ lật người lại, nàng mơ màng ngủ và không có chút phản ứng nào.
Cái này không thể trách nàng, ai bảo đêm qua bốn người bọn họ nghiên cứu mấy bức tranh đó muộn như thế chứ?
Nàng cảm thấy bản thân vừa mới đi ngủ... nàng không tài nào dậy nổi?
Đào Thị vẻ mặt vui vẻ đi tới, nói với tiểu nha hoàn: "Được rồi, ngươi đi chuẩn bị nước nóng đi, để ta gọi!"
"Vâng" Tiểu nha hoàn lùi xuống.
Tô Tiểu Tiểu cuối cùng cũng bị Đào Thị đánh thức, nàng ngáp một cái, ngơ ngác nhìn xung quanh hỏi: "Ấy? Đại Hổ, Nhị Hổ, Tiểu Hổ đâu?"
Đào Thị cười khúc khích, nha đầu này thực sự là ngủ đến mơ hồ rồi.
Người ta làm tân nương tử, lo lắng đến mức cả đêm không ngủ được, nhưng nàng ấy lại ngược lại.
"Con quên rồi, bọn chúng tới Vệ gia ép giường cưới rồi."
Nghe Đào Thị nói như vậy, trí nhớ của Tô Tiểu Tiểu quay trở lại rồi.
Đại hôn của gia đình giàu có khác với đám cưới ở nông thôn, nhiều quy tắc và cũng nhiều cầu kì.
Trước đại hôn, bên nhà gái mua một chiếc giường cưới gửi đến đó, sau đó tìm mấy đứa trẻ lên giường lăn qua lăn lại, ngủ một lúc, đây gọi là ép giường cưới, ý nghĩa sau khi đại hôn là sẽ sinh nhiều con, gặp nhiều may mắn.
Vệ Hi Nguyệt và ba đứa trẻ cùng nhau ép giường.
Có cả trai và gái.
Tô Tiểu Tiểu tắm bằng cánh hoa thơm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận