Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 665: Ghen 2

Chuong 665: Ghen 2Chuong 665: Ghen 2
Tô Nhị Cau đang dựa vào bàn luyện chữ, tư thế hơi vụng về, nhưng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Tô Tiểu Tiểu gác đèn dầu ở trên bàn.
Trước mắt sáng ngời, Tô Nhị Cau ngẩng đầu: "Tỷ? Sao tỷ lại tới đây?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ta thấy đệ đang luyện chữ, nên cầm một chiếc đèn tới cho đệ. Nhà ta không thiếu bạc, không cần tiết kiệm tiền dầu đèn."
Tô Nhị Cẩu nói: "Ta thấy được."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ánh sáng quá mờ tổn thương đôi mắt, chữa bệnh sẽ tốn càng nhiều tiền hơn."
Tô Nhị Cẩu vội vàng đốt sáng đèn lên: "Vậy vẫn là để lại đi!"
"Nhị Cẩu, đệ thích đọc sách không?"
"Thích"
Đọc sách có thể có làm buôn bán, Tô Nhị Cẩu rất quý trọng, làm bài tập cũng nghiêm túc hơn ở nông thôn.
Về phần có làm được không, đúng hay không... Dù sao phu tử không mắng cậu.
Phu tử dám mắng cậu mới là lạ, không sợ Tần Thương Lan và lão hầu gia đề đao băm mình sao?
"Tỷ, ta có hơi nhớ phụ thân."
"Ngày mai sau khi đệ tan học, chúng ta đi thăm phụ thân.”
Vừa vặn, nàng cũng có một số việc phải chứng thực với Tần Thương Lan.
Đêm khuya tĩnh lặng.
Người một nhà nghỉ ngơi, Tô Tiểu Tiểu sắp xếp cho ba tiểu gia hỏa ngủ đến tứ tung ngang dọc, chính mình cũng đắp chăn bông lên, nặng nề mà ngủ.
Nửa mộng nửa tỉnh, nàng mơ hồ cảm giác có hai ánh mắt sắc bén đang nhìn chăm chằm mình.
Nàng đột nhiên mở đôi mắt.
Chỉ thấy một bóng dáng cao lớn ngồi ở mép giường, hai tay ôm ngực, âm trâm nhìn chằm chằm nàng, cũng không biết nhìn chằm chằm bao lâu.
Tô Tiểu Tiểu theo bản năng dò bàn tay xuống dưới đệm.
"A, lại muốn cầm đao?"
Người nào đó đá mũi chân, đá khảm đao trên mặt đất tới đáy giường. Tô Tiểu Tiểu hoàn toàn tỉnh lại, ngồi dậy cổ quái nhìn hắn: "Sao ngươi luôn nửa đêm chạy tới vậy?”
Vệ Đình ha ha nói: "Nói như là ban ngày tới, ngươi cũng ở đây vậy."
Tô Tiểu Tiểu nhướng mày: "A, cho nên ngươi là tới tìm ta?”
Vệ Đình từ chối trả lời vấn đề này.
Hắn vẫn duy trì tư thế hai tay ôm ngực, cảnh giác, đề phòng, lạnh băng, phẫn nộ mà lườm nàng.
Tô Tiểu Tiểu quả thật không thể hiểu được, gia hỏa này lại làm sao vậy?
Vệ Đình lạnh lùng hỏi: "Nghe nói, ngươi muốn ga cho Tiêu Trọng Hoa?”
Tô Tiểu Tiểu cổ quái hỏi: "Ai nói?"
Nàng muốn gả cho Tiêu Trọng Hoa, sao nàng không biết?
Vệ Đình không chút do dự nói: "Úy Trì Tu."
Vẻ mặt Tô Tiểu Tiểu ngây ngốc: "Uy Trì Tu là ai?"
Vệ Đình suy nghĩ: "Tiểu Hắc."
Tô Tiểu Tiểu bừng tỉnh đại ngộ.
Liên tục bị Tô Tiểu Tiểu bán một lần, Úy Trì Tu lại bị chủ tử nhà mình bán một lần.
Có thể nói là đặc biệt thê thảm.
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Hắn ta nghe tới từ chỗ nào, ta muốn ga cho Tiêu Trọng Hoa?"
Vệ Đình lạnh lùng nói: "Hôm nay ngươi ở trong cung nhìn thấy Tiêu Trọng Hoa."
Tô Tiểu Tiểu lại nói: "Gap được là đại biểu muốn ga cho hắn ta sao?"
Vệ Đình lạnh lùng một hừ: "Không phải thì tốt nhất, ngươi đừng quên, hiện giờ ngươi là nữ tử có phu!"
Tô Tiểu Tiểu ha ha nói: "Lại không phải thật sự.”
Ánh mắt Vệ Đình trầm xuống, ánh mắt nguy hiểm: "Ngươi nói lại cho tal"
"Hai chúng ta, điểm nào giống phu thê chân chính?”
"Điểm nào không giống?"
"Ngươi biết phu thê ở bên nhau đều sẽ làm cái gì không?"
Vệ Đình nhớ lại chuyện hai người đã cùng nhau làm, cảm thấy cũng không thiếu.
Nhưng tiểu nha đầu như không thỏa mãn.
Hắn trầm mặc một lúc lâu, một lời khó nói hết nhìn Tô Tiểu Tiểu một cái, lời nói thấm thía: "Nếu ngươi là chỉ loại chuyện này, hiện tại không cho được."
"Ngươi không được?" "Tô Đại Nha!" "Hung dữ cái gì mà hung dữ? Ta là đại phu, nếu ngươi là có bệnh, ta có thuốc, có thể trị!" Vệ Đình bóp chết tâm của nàng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận