Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 124: Ba Bảo Bối 1

Chương 124: Ba Bảo Bối 1Chương 124: Ba Bảo Bối 1
Tôn chưởng quầy phủi phủi tam giấy phối phương trong tay, không phải không có đắc ý mà cười nói: "Cũng coi như tới tay, thật sự không dễ dàng."
Đại hán cười nói: "Nhìn lời ngài nói này, một nha đầu ở nông thôn mà thôi, hù dọa nàng là chuyện không cần động ngón tay này, từ trước là Tôn gia ngài đại nhân đại lượng, không thật sự động vào nàng. Hôm nay ta dẫn theo mấy huynh đệ, nha đầu béo kia sợ tới mức cũng không dám động!"
Lời này mặt ngoài là đang khen Tôn chưởng quầy, thực tế là đang dán thiếp vàng lên trên mặt bản thân, còn dán đến rất cao minh.
Tôn chưởng quầy lão bánh quẩy, có thể không nghe ra cái này sao?
Hôm nay tâm tình của ông ta tốt, lười so đo.
Đại hán chần chờ hỏi: "Tôn gia, phối phương này... Không phải là giả chứ?"
Tôn chưởng quây trừng mắt nhìn hắn ta một cái: "Nghĩ cái gì vậy? Nàng dám cho ta phương thuốc giả, ta lập tức chặt đứt bột mì của nàng!”
Đại hán cười hắc hắc: "Ngài nói có đạo lý, ta đã quên một chuyện này."
"Nha đầu kia là trăm triệu không có can đảm lấy phối phương giả lừa gạt ta..." Tôn chưởng quầy thu phối phương lại.
Nhưng mà không biết có phải bị thủ hạ ngắt lời hay không, ông ta cũng đột nhiên cảm thấy kỳ quái.
Trên đường trở về, Tô Nhị Cau không nói một lời, trâm mặc đến khiến người ta đã quên cậu là tiểu ác bá đã từng đi theo Tô lão phụ thân làm trời làm đất.
Lúc đến thôn không sai biệt lắm là buổi chiều, Vệ Đình và Tô lão phụ thân ở trên ruộng, ba hài tử đi chơi trong thôn, Mai Tử và Ngưu Dan cũng đi.
Bởi vì chuyện bán phối phương, Tô Tiểu Tiểu cam thức ăn ở trên người, Tô Nhị Cau không ăn một miếng.
Cậu chui vào trong phòng mình.
Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ, quyết định đi làm món thịt kho tàu cậu thích nhất.
Thịt ba chỉ và đậu đen là có sẵn, một chút thịt kho tàu, lại thêm sau khi hấp chín thì ngâm măng chua, rồi sắp xếp chúng vào trong đĩa hấp, rất nhanh đã làm xong.
Tô Tiểu Tiểu cắt hành rải lên, vốn tính gọi Tô Nhị Cẩu tới ăn, suy nghĩ, trực tiếp cầm thịt kho tàu đến phòng cho cậu.
Tô Nhị Cẩu một mình rầu rĩ ngồi ở trên giường.
Xuyên qua lâu như vậy, đệ đệ khờ khạo này vẫn luôn vô ưu vô lự, lân đầu tiên Tô Tiểu Tiểu thấy cậu thương tâm như thế. Tô Tiểu Tiểu gõ ván cửa: "Nhị Cẩu, ăn cơm."
Tô Nhị Cẩu nghiêng người vào trong, nâng tay áo lau ở trên mặt.
Tô Tiểu Tiểu đi lên trước, cổ quái mà nhìn gáy của cậu: "De đây là... Khóc?”
“Ta không có."
Tô Nhị Cẩu nghẹn ngào nói.
Thật đúng là khóc.
Lúc thay nàng nhận gậy gộc thì không khóc, bị người ấn trên mặt đất cọ xát cũng không khóc, tắm nước lạnh, đói đến hai mắt biến thành màu đen cũng không khóc, nhưng chỉ là bán mấy phối phương đi.
Đứa nhỏ này lại khóc.
Tô Tiểu Tiểu làm buôn bán là vì sinh hoạt, bởi vậy, đến tột cùng là bán điểm tâm hay là bán phối phương, với nàng mà nói, không khác nhau lắm.
Tô Nhị Cẩu không giống vậy, cậu là thật sự thích bán bánh.
Để phối phương bị người cướp đi, cảm giác kia giống như là có người cắt đi thịt đầu tim của mình.
Cậu quật cường lau mặt ngẩng đầu lên, không cho tỷ tỷ thấy bộ dáng mình khóc nhè.
Tô Tiểu Tiểu ngồi xuống ở bên người cậu, nhẹ nhàng nắm một ngón tay của cậu: "Có phải đệ trách ta bán phối phương hay không?”
Tô Nhị Cau không ngăn được nước mắt chảy xuống: "Không có, là ta vô dụng! Nếu ta là không bị bọn họ bắt, tỷ cũng sẽ không giao phối phương ra!"
Tô Tiểu Tiểu thở dài: "Cái này... Ta nên giải thích với đệ như thế nào? Bắt đệ hay không, phối phương ta đều sẽ bán đi. Không hy vọng đệ chịu một ít thương tổn là thứ nhất, thứ hai, ta cũng có tính toán của mình."
Bạn cần đăng nhập để bình luận