Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1615: Thai Nghen 2

Chuong 1615: Thai Nghen 2Chuong 1615: Thai Nghen 2
Tiêu Độc Nghiệp hu hừ: “Coi như ngươi có chút lương tâm.”
Tiêu Độc Nghiệp bị Viên huyện lệnh đón đi huyện nha.
Tô Tiểu Tiểu dẫn theo Cảnh Dịch và Phù Tô đi thu mua lương thảo.
Cảnh Dịch đào ra toàn bộ gia sản, một bạc vụn nho nhỏ cũng không dấu riêng.
Phù Tô nghèo, hắn ta không có tiền.
"Hình như còn không đủ." Cảnh tiểu hầu gia không có khái niệm với giá lương thực, nhưng hắn ta cảm thấy mấy trăm lượng hơi ít.
Tô Tiểu Tiểu cười: "Cảnh Dịch, ngươi lấy ngân phiếu và bạc về đi, ta mang theo quân lương."
Phòng thuốc của nàng để vàng Bạch Liên Giáo và toàn bộ gia sản lừa được từ chỗ Triệu Khang Ninh đó, mua sắm lương thảo là dư dả.
Nàng làm như vậy không phải vì triều đình, càng không phải vì Cảnh Tuyên Đế, mà là thật sự đánh lên, đói bụng trên chiến trường chính là Tân Thương Lan và Tô Mạch, với binh lính thuộc hạ của bọn họ.
"Vẫn là cho ngươi." Cảnh Dịch kiên trì phải cho nàng.
Tô Tiểu Tiểu bất đắc dĩ đành phải nhận lấy trước.
Ba người thu mua ở gia huyện trước, cũng không thể mua hết, cần để lại cho các bá tánh một chút.
Phù Tô nhìn năm xe lương thảo thưa thớt: "Những chỗ này cũng không đủ."
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Cách vách có huyện thành nào tương đối giàu có và đông đúc không?”
Phù Tô a một tiếng, nói: "Sung Huyện! Nơi đó hàng năm không ít thương đội đóng quân, có Đại Chu, cũng có Tây Tấn và Bắc Yến, chúng ta có thể tìm thương đội mua sắm lương thảo."
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Sung Huyện cách bao xa?"
Phù Tô và Vệ Đình giống nhau, có thói quen mang theo bản đồ tùy thân, hắn trải ra chỉ cho Tô Tiểu Tiểu nói: "Cách phía tây một trăm dặm."
Tô Tiểu Tiểu nhanh chóng quyết định: "Được, đi Sung Huyện."
Trước khi đi, nàng mua một liều thuốc, để lại một lá thư mình đi tri trấn thăm Tần Thương Lan, tìm tiểu nhị hiệu thuốc đưa đi huyện nha.
"Tiền thuốc hỏi Tiêu lão bản."
Nàng mới không đào bạc cho Tiêu Độc Nghiệp.
Ba người lập tức nhích người đi Sung Huyện trước. ...
Toái Bắc Quan lấy năm mươi dặm phía đông tọa lạc một quân doanh, lúc này các tướng sĩ đang luyện binh ở trên giáo trường, Tô Mạch chọn mấy tướng sĩ ra so chiêu với hắn ta.
Tần Thương Lan và Lưu tướng quân ở một bên quan sát.
Lưu tướng quân cười nói: "Võ công Tô tướng quân lại tinh tiến, mấy năm trước thuộc hạ nhìn thấy hắn, hắn như còn không có bậc thân thủ này."
Tần Thương Lan sớm đã mất chức vụ trong quân, cũng không còn là hộ quốc công, nhưng trong lòng Lưu Nhân vẫn tôn ông ấy là đại nguyên soái.
Đôi tay Tần Thương Lan đặt ở sau người, nhìn Tô Mạch nói: "Tiểu tử này, còn chưa lộ bản lĩnh thật đâu.'
A2? Lưu Nhân giật mình.
Tô Mạch cầm một trường thương đánh ngã hai gã tướng sĩ, lại thu mã thương về, lấy thương đánh bay người đánh lén phía sau.
Người một nhà so chiêu, hắn ta đã để lại tình cảm, nếu không hai chiêu mới vừa rồi kia, mấy người này sớm mất mạng, mà đại nguyên soái lại nói hắn ta không lộ bản lĩnh thật?
"Tình huống quân lương các doanh như thế nào?" Tân Thương Lan hỏi.
Lưu Nhân thở dài: "A, quân lương chậm chạp không phát xuống, các tướng sĩ ý kiến rất lớn, phải biết rằng, những tướng sĩ đó phần lớn là bá tánh xuất thân nghèo khổ, tòng quân là dùng mệnh đổi miếng cơm ăn, cũng đổi lương thực dư cho trong nhà, nhưng hiện tại —"
Tần Thương Lan cũng tới biên quan mới biết được tình huống nơi này còn không ổn hơn trong tưởng tượng.
Lại tiếp tục như vậy, các tướng sĩ là không có sĩ khí chiến đấu.
“Thuộc hạ có một chuyện không rõ.'
“Ngươi nói."
"Bệ hạ đã phái đại nguyên soái và Tô tướng quân áp tải binh khí lại đây, chắc là đoán được biên quan sẽ khai chiến, vì sao không vận chút lương thảo nhiều hơn?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận