Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 266: Nổi Danh 2

Chương 266: Nổi Danh 2Chương 266: Nổi Danh 2
Tôn chưởng quầy không hổ là người làm ăn lão làng, nói chuyện rất thỏa đáng, đen nói thành trắng, trắng nói thành rực rỡ sắc màu mà mặt không đỏ, tim không đập.
Ông ta nào viết Thẩm viện trưởng có thái độ gì với Tô Tiểu Tiểu, tóm lại cứ thổi phồng lên là được!
Làm ăn thế nào à? Ba phần dựa vào thực lực, bảy phần dựa vào khoác lác!
Hà chưởng quầy thực sự tức muốn chết, Tôn Độc Tử không biết xấu hổ này!
Thẩm viện trưởng cũng là người có danh vọng trong thị trấn Hạnh Hoa, là tiến sĩ đề danh hai bảng, chí không đặt tại quan trường, một lòng dạy học, học trò trải khắp thiên hạ.
Ánh mắt Thích lão phu nhân nhìn Tô Tiểu Tiểu có thêm phần khẳng định.
Thực ra kể cả Tôn chưởng quầy không chém gió, Thích lão phu nhân cũng sẽ không vì Tô Tiểu Tiểu là người từ thôn quê tới mà cảm thấy đồ nàng làm ra không đáng coi trọng.
Bà cụ đến tuổi này rồi, có tiền, có thế, có địa vị, có phán đoán của riêng mình, hoàn toàn không cần sống trong cái nhìn của người khác.
Bà ấy cho rằng tốt thì là tốt.
Đừng nói chút điểm tâm này, chỉ cần dựa vào hai câu thơ kia là đủ để bà ấy phải nhìn Tô Tiểu Tiểu bằng con mắt khác rồi.
Đương nhiên, sau khi Tôn chưởng quầy chém gió về chuyện của Thẩm viện trưởng, ấn tượng của bà ấy về Tô Tiểu Tiểu lại càng sâu sắc hơn.
"Nha đầu, điểm tâm của ngươi có tên không?”
Tô Tiểu Tiểu sửng sốt, sau đó mới phản ứng được chắc Thích lão phu nhân không hỏi về tên của một món điểm tâm.
Nàng nghĩ một lát rôi ngước mắt, nhìn vào ánh mắt hiền từ của Thích lão phu nhân, nàng nghiêm túc nói: "Tô Ký ạ.....
Đại thọ bảy mươi của Thích lão phu nhân có không ít các nhân vật có máu mặt trong cả trấn đến dự, ngay cả huyện thái gia cũng đích thân tới của chúc thọ.
Đâu chỉ là người của thị trấn Hạnh Hoa, khách khứa của phủ thành cũng tới không ít, một bộ phận là người nhà mẹ đẻ, một phần khác là người quen trong quan trưởng của cháu đích tôn.
Điểm tâm Tô Tiểu Tiểu làm được ra mắt trong mừng thọ.
Những lão gia, phu nhân này đều là người kiến thức rộng rãi.
Lấy huyện thái gia làm ví dụ đi, mặc dù ông ta không đỗ tiến sĩ hai bảng nhưng suy cho cùng cũng là cử nhân của kỳ thi hương chính thức, từng vào kinh tham gia thi ba lần.
Ông ta chưa từng nhìn thấy món điểm tâm nào độc đáo như thế. Nhìn vào mắt các quan viên phủ thành có chức tước cao hơn ông ta, sự kinh ngạc trong mắt mọi người cũng không ít hơn ông ta chút nào.
"Cúc thủy nhân giai thọ, đào nguyên cảnh thị tiên! Chúc lão phu nhân của chúng ta phúc như Đông hải, thọ tỉ Nam sơn!"
Thanh Nhi bắt chước lời của Tô Tiểu Tiểu, thăm hỏi phu nhân và các thiên kim tiểu thư ra hình ra dáng.
"Đây là điểm tâm Cẩm Ký sao?"
Cẩm Ký là tiệm điểm tâm lớn nhất trấn, mọi người lập tức nhớ tới nó.
Thanh Nhi hu một tiếng: "Không phải đâu! Là Tô Ký!"
"Tô Ký? Tiệm mới à? Chưa từng nghe bao giờ?”
"Có phải tiệm trong phủ thành không?”
"Ta sống trong phủ thành đây, chỗ ta không có tiệm điểm tâm nào là Tô Ký hết, kể cả có thì cũng không nổi tiếng, ta chưa ăn bao giờ."
"Cái này từ đâu đến đây? Chắc không phải của tỉnh thành đâu nhỉ?"
"Ca ca ta học trong tỉnh thành, tỉnh thành không có điểm tâm ngon thế đâu!"
"Tóm lại cũng không thể là của kinh thành đâu. Kinh thành xa như thế, Thích gia có thể mời đầu bếp từ kinh thành tới nhà họ nấu cơm sao?”...
Sau khi thọ yến bắt đầu, Tô Tiểu Tiểu rời khỏi Thích gia, nàng không biết gì về nỗi chấn động mình gây ra cho bữa tiệc.
Thích gia trả lại điểm tâm của Cẩm Ký, đòi bạc về, sau đó quay đầu mua điểm tâm của Tô Tiểu Tiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận