Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 507: Hắn Mơ Thấy 2

Chương 507: Hắn Mơ Thấy 2Chương 507: Hắn Mơ Thấy 2
Tần Thương Lan ra khỏi Tô Gia đã là chuyện của một canh giờ sau đó. Tô Thừa rất cảm kích việc ông ấy dạy cho Tô Nhị Cẩu cách cho ngựa ăn thế nào.
Để cảm ơn, Tô Thừa bèn dâng lên một món quà tạ ơn - khoai lang nướng bị nguội đã được đóng gói xong.
Vẫn có thể coi là một món quà mài
Tần Thương Lan trở lại xe ngựa mới nhớ ra mình đã quên mất Tần Yên Nhiên.
Ông ấy nhìn đôi môi xinh đẹp đã tím ngắt của Tần Yên Nhiên thì xấu hổ ho khan một tiếng: "Lần sau đừng chờ ta, ngươi về trước đi."
Trở lại trong phủ.
Tần Triệt cũng vừa từ ngoài vê.
Ba người tổ tôn gặp nhau ở cửa.
Đi theo phía sau Tần Triệt là một thái y.
Tần Thương Lan hỏi: "Mời thái y làm gì?"
Ánh mắt Tần Triệt chợt lóe lên, không dám nói ra chuyện Tần Vân bị công chúa Tĩnh Ninh giáo huấn, chỉ ngại ngùng nói: "Vân Nhi bị nhiễm phong hàn, ta mời thái y khám cho nó."
Tần Thương Lan hơi nhíu mày.
Tôn tử này, thân thể quá yếu, không nên nuông chiều từ bé tới lớn như thế. Lại nhìn đứa trẻ trong hẻm hoa lê kia, cường tráng, rắn chắc hệt như một con trâu.
Lúc còn nhỏ Tần Triệt cũng chắc nịch. Ba ngày leo lên nóc nhà lật ngói, leo cây bơi lội không cần phải bàn. Có lẽ là do đã chịu khổ ở dân gian nhiều nên sau khi trở lại kinh thành không còn hoang dã như lúc nhỏ nữa.
Thằng bé ở ngõ nhỏ kia nhìn trông cũng không tệ.
Kỳ quái.
Tại sao ông ấy luôn nghĩ về đôi phụ tử ở hẻm hoa lê kia?
Tần Thương Lan xoay người trở về sân nhà mình.
Tần Triệt kỳ quái nhìn bóng dáng phụ thân đi xa. Hắn ta cảm thấy hôm nay phụ thân có chút khác lạ...
Hắn ta nhìn vê phía Tần Yên Nhiên mặt mũi tái nhợt, hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
"Bị lạnh." Tân Yên Nhiên ủy khuất kể lại chuyện ở trên xe ngựa đợi tổ phụ hơn một canh giờ.
Tần Triệt trấn an: "Nếu tổ phụ ngươi đi lâu vậy nhất định là có việc gấp."
Tần Yên Nhiên ừ một tiếng. Nàng ấy là vãn bối, dĩ nhiên không dám nói trưởng bối một câu không phải.
"Hát xì."
Nàng ấy nặng nề hắt xì một cái.
Hình như nàng ấy đã bị nhiễm phong hàn do lạnh.
Ăn cơm chiều xong, Tần Thương Lan đánh quyền, luyện kiếm ở trong sân một lúc. Đợi cho mồ hôi trên người khô lại mới đi tắm nước lạnh.
Từ sau khi thái y dặn dò ông ấy chú ý sức khỏe, đã mấy tháng rồi ông ấy không tắm nước lạnh.
Hôm nay tâm trạng có chút bực bội, ông ấy cũng không biết rốt cuộc mình bực bội điều gì.
Ông ấy tắm nước lạnh trong mùa đông mà không hề thấy lạnh, nhưng khi ông ấy nằm lên giường, bệnh phong đã bắt đầu phát tác.
Đây là hậu quả vì không nghe theo lời dặn của bác sĩ.
Tần Thương Lan đau tới mức run tay, mồ hôi lạnh trên thái dương cũng liên tục chảy xuống.
Người ngoài nhìn vào còn tưởng thân thể ông ấy rất tráng kiện, còn có thể chinh chiến thêm bảy tám năm nữa, chỉ có ông ấy biết rõ ông ấy đã không cầm nổi đao kiếm nữa.
Nếu không phải như thế sao ông ấy lại sớm truyền vị trí quốc công cho Tần Triệt?
Kỳ thật võ tướng bọn họ người nào không tiêu hao thân thể quá độ khi còn trẻ, tới lúc gần đất xa trời lại một thân bệnh tật?
Thái y kê cho ông ấy một lọ thuốc giảm đau. Bởi vì có tác dụng phụ và còn gây nghiện nên thái y dặn dò chỉ khi đau tới mức không thể chịu đựng được thì mới dùng một lần.
Ông ấy cũng chưa từng dùng.
Thuốc nào cũng có ba phần độc, đạo lý này ông ấy hiểu.
Nhưng đêm nay, ông ấy vậy mà lại không chịu nổi, trên tay có một cơn thống khổ kỳ lạ.
Ma xui quỷ khiến kiểu gì mà lại uống thuốc vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận