Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1552: Am Ap 2

Chuong 1552: Am Ap 2Chuong 1552: Am Ap 2
Vệ phu nhân nhìn bộ dáng mặt đầy hưởng thụ vì tâm nguyện đạt thành của cô bé, lòng cũng mềm mại, sờ cái trán của cô bé, nói: "Vào nhà đi, bên ngoài lạnh, Hi Nguyệt sinh bệnh."
Vệ Thanh gật đầu, vừa rồi hắn ta cũng cảm giác được, cơ thể tiểu gia hỏa hơi nóng.
Hắn ta quay đầu nhìn ve phía người trên mặt đất: "Tam đệ muội, còn có thể dậy không?”
Lời này vừa nói ra, Vệ phu nhân chính là ngẩn ra, đột nhiên nhớ lại mình vội vàng nhận nhi tử, đã quên nữ nhi tức.
Bà ấy xấu hổ không thôi, vội vàng đi đỡ Trần thị.
Ca.
Trần thị thống khổ mà nói: "Nương, người dẫm đến tay của con."
Vệ phu nhân: ”...'
Thân thể Trần thị cường kiện, thuộc về là bao cát người mà thuộc hạ Tần Thương Lan đều có thể khiêng đánh, ngã một chút không tính gì, bò dậy lại là một hảo hán!
Nàng ấy di chuyển đứng dậy.
Vệ Thanh nhẹ giọng hỏi: "Tam đệ muội, ngươi không sao chứ?"
Trân thị vỗ bụi đất, nhặt thương Hồng Anh lên: "A, ta không có việc gì, nhưng lần sau ngươi phải nói trước một tiếng."
Vệ Thanh cười nói được, ngay sau đó nói: "Tứ đệ muội và ngũ đệ muội sợ là có chút việc.
'A, đã quên hai các nàng!"
Vệ Thanh trở về có thể nói là khiến mọi người rối loạn đầu trận tuyến, Vệ phu nhân cũng được, Trần thị cũng thế, toàn bị hắn ta giết không kịp trở tay.
Trân thị lóe ra ngoài nhanh như chớp.
Mi Cơ và Lam thị, Tưởng thị đánh nhau đã tiến vào giai đoạn điên cuồng, binh khí ba người— ngàn cơ phiến, roi chín đốt, kiếm hàn quang đều bị ném sang một bên, mấy người dùng chiêu thức chém giết nguyên thủy nhất — Nắm tóc.
Mi Cơ một tay một người, nằm ngã trên mặt đất kéo đẩy hai người, Lam thị và Tưởng thị điên cuồng mà múa may móng vuốt kéo nàng ta.
Ba người đều kéo lẫn nhau mặt đầy thống khổ.
Mi Cơ giết người vô số, đây là lần đầu tiên nàng ta đánh người đến chật vật nhất.
Lam thị và Tưởng thị lại làm sao không phải?
Trên mặt đất nhiêu tóc như vậy, tất cả gần như đều là của hai nàng ấy được không?
Trân thị nhìn ba người vặn đánh đến không hề hình tượng, khuôn mặt giật mình, một lời khó nói hết mà khuyên nhủ: "Các ngươi đừng đánh, đều là người một nhà."
Tưởng thị cắn răng nói: "Ai là người một nhà với nàng ta? Rõ ràng nàng ta chính là thích khách!"
Mi Cơ yêu kiều nói: "Ngươi mới là thích khách!"
Trân thị gãi đầu, nói: "Thật sự, tứ đệ muội, ngũ đệ muội, nàng là thủ hạ của nhị ca. Vị cô nương này, chúng ta đều là đệ muội của nhị ca. Không tin mà nói, các ngươi chính mình đi hỏi nhị ca."
Tưởng thị nhịn đau đớn da đầu liều mạng kéo Mi Cơ: "Tam tau ngươi đừng lừa, sao nàng có thể là thủ hạ của nhị ca? Ta chưa từng gặp nàng ở bên người nhị ca— từ từ, tam tẩu, ngươi mới vừa nói cái gì?"
Trân thị a một tiếng, bình tĩnh nói: "Ta nói, chính các ngươi đi hỏi nhị ca, nhị ca đã trở lại, ở sân của nương."
Tưởng thị và Lam thị quyết đoán buông lỏng tay.
"A _—"
Hai người lại bị Mi Cơ kéo.
Mi Cơ báo thù, cũng không qua đêm!
Trân thị nhìn phía đao quang kiếm ảnh trên nóc nhà: "Bách Lý Thần, các ngươi cũng đừng đánh."
Bách Lý Thần thu kiếm.
Sát thủ cũng thu đao.
Bách Lý Thần nhàn nhạt nói: 'Hôm nay tới đây là dừng, lần sau tiếp tục."
Mặt sát thủ không biểu tình nói: "Phụng bồi đến cùng.'...
Vệ phu nhân muốn đẩy mạnh xe lăn Vệ Thanh, chỉ là ngạch cửa quá cao đẩy không lên.
Vệ Thanh nói: "Nương, phía dưới có tấm ván gỗ."
Vệ phu nhân phản ứng lại hắn ta chỉ chính là phía dưới xe lăn, bà ấy ngồi xổm xuống lấy tấm ván gỗ ra, mở ra sau đó trải ở trên ngạch cửa.
"Để ta đi, phu nhân!" Bình Nhi vội nói.
"Không cần, để ta."
Vệ phu nhân kiên trì đẩy xe lăn Vệ Thanh vào phòng Vệ Hi Nguyệt.
Vệ phu nhân rất muốn hỏi hắn ta chân là chuyện như thế nào, nhưng trước mặt Vệ Hi Nguyệt bà ấy nhịn xuống.
Trong phòng đốt than, ấm áp ơn bên ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận