Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 199: Ban Thuong 1

Chuong 199: Ban Thuong 1Chuong 199: Ban Thuong 1
Tô Tiểu Tiểu phat phất tay: "Đại ân không chỉ dùng lời để cảm ơn!"
Khóe miệng của Vệ Đình giật giật, câu nói này được dùng như dùng như vậy sao? Làm gì có ai tự nói đại ân không chỉ dùng lời để cảm ơn chứ?
Rất nhanh, Vệ Đình liền biết Tô Tiểu Tiểu không phải dùng sai câu, nàng thật sự mượn cơ hội để xuống đài.
Tô Tiểu Tiểu vô cùng nghiêm trang nói: "Nếu như thật sự muốn cảm kích ta, sau khi vào xuân, cha ta và tướng công ta xin kính nhờ rồi, Tiền đại nương nhất định phải dạy bọn họ trông trọt đói"
Tiền thị ôm tiểu tôn tử lảo đảo một cái suýt nữa thì ngã xuống rồi!...
Tô Tiểu Tiểu ở lại trong phòng nguyên một canh giờ, lúc này trời cũng sắp sáng rồi.
Tiểu Triệu thị đã yên tĩnh ngủ thiếp đi rồi, tình hình của nàng ấy vô cùng ổn định.
Cuối cùng Tô Tiểu Tiểu cũng có thể quay về rồi.
Hai cái quầng thâm mắt của nàng rất to, cơ thể cứng nhắc bước ra ngoài.
Đây thật sự không phải là một cơ thể có thể thức trắng đêm, nàng không biết đã tự véo bản thân bao nhiêu cái rôi, chân cũng bị véo đến sưng hết lên rồi...
Sau khi Lý Chính biết được mẫu tử bình an thì liền quay về trước, gian nhà chính chỉ còn lại Vệ Đình, Lý lão đầu và Lý Tiểu Dũng.
Lý lão đầu thấy Tô Tiểu Tiểu đi ra, vội vàng nói: "Đại Nha, ăn cơm xong rồi hãng về! Tiền đại nương của người đi nấu rồi!"
"Sắp xong rồi đây!" Nhà bếp, Tiền đại nương lớn tiếng nói, sợ rằng Tô Béo Nha cứ thế đi mất.
Mệt mỏi một đêm, tốt xấu gì cũng phải giữ người lại ăn bữa cơm chứt
Tô Tiểu Tiểu không lên tiếng.
Lý lão đầu kinh ngạc nhìn nàng: "Đại Nha, Đại Nha?"
Tô Tiểu Tiểu cúi mặt xuống, bụp một tiếng ngã xuống!
"Đại Nha!" Sắc mặt Lý lão đầu thay đổi!
Vệ Đình phản ứng nhanh, túm lấy cái đệm giường mà Lý Tiểu Dũng ôm tới ném qua đói
Tô Tiểu Tiểu ngã vào cái đệm giường mềm mại.
Lý lão đầu và Lý Tiểu Dũng cùng nhau thở phào một hơil
Ông trời ơi, doa chết rồi!
Suýt chút nữa thì mặt của Tô Béo Nha đã chạm đất rồi!
Trông béo như thế, đã rất thảm rồi, nếu như ngã đến mức bị huỷ dung, thì thật sự không còn cách nào mà sống tiếp nữa!
Lý lão đầu không ngừng hoảng sợ: "Đại Nha làm sao vậy! Đại Nha! Đại Nhal"
Vệ Đình chống cái gậy bước tới, thăm dò hơi thở của Tô Tiểu Tiểu, nói với Lý lão đầu và Lý Tiểu Dũng: "Không sao, nàng ấy ngủ rồi."
Lý lão đầu: '..."
Lý Tiểu Dũng: "..."
Vệ Đình đã từng chứng kiến kỹ năng nàng ngủ trong giây lát, đã vô cùng bình tĩnh rồi.
Hắn để cây gậy qua một bên.
Lý lão đầu vội vàng nói: "Tiểu Dũng, mau mau khiêng Béo Nha vào trong phòng cùng với Vệ tiểu lang quân đi!"
"Được!" Lý Tiểu Dũng qua đó giúp đỡ.
Vệ Đình nói: 'Không cần đâu, ta đưa nàng ấy trở về."
Nói xong, hắn đỡ Tô Tiểu Tiểu dậy, quay người cõng người lên trên lưng mình.
Nhìn thấy Vệ Đình vậy mà cõng được Tô Béo Nha lên trên lưng, phụ tử hai người thực sự sợ ngây người!
"Xin lỗi, làm bẩn đệm giường của nhà các ngươi rồi." Vệ Đình nói.
Lý lão đầu lập tức bình tĩnh lại, : "Lời này khách khí rồi! Hôm nay may mà có Đại Nhai"
Làm bẩn một cái đệm giường thì có tính là cái gì, dỡ cả nhà bọn họ cũng được nữal
Vệ Đình cõng Tô Tiểu Tiểu rời đi.
Lý Tiểu Dũng nói: "Cha, ta không bị hoa mắt nhỉ? Không phải chân của Vệ tiểu lang quân què rồi sao? Sao mà vẫn có thể cõng được Đại Nha vậy?"
Lý lão đầu đập một cái lên đầu của mình: "Ây dal Coi cái đầu óc của ta này, lo lắng cả đêm đến mức hồ đồ rồi! Mau chóng đi giúp đỡ đi! Còn có cây gậy của Vệ tiểu lang quân nữa!"
Lý Tiểu Dũng cầm cây gậy đuổi theo ra khỏi cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận