Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1508: Thanh Cong 2

Chuong 1508: Thanh Cong 2Chuong 1508: Thanh Cong 2
Vũ Văn Tịch hỏi: "Vì sao ngươi không nói sớm cho ta?"
Tô Tiểu Tiểu do dự nói: "Gần đây, ta chỉ là suy đoán là Gia Cát Thanh, cũng không chứng cứ, thứ hai...
Vũ Văn Tịch nhàn nhạt nói: "Thứ hai ngươi cũng lo lắng ta sẽ không giúp ngươi."
Tô Tiểu Tiểu thấp giọng nói: "Đúng, quốc lực Tây Tấn cường thịnh, ta chỉ là một nữ nhi tướng môn Đại Chu nho nhỏ, bệ hạ Tây Tấn, ta không đắc tội nổi. Ta cũng không muốn đắc tội điện hạ, chỉ là ta nghĩ, lấy cách làm người của điện hạ, cho dù đã biết, cũng sẽ không khó xử ta."
Vũ Văn Tịch nghiêm khắc nói: "Bớt nịnh hót ta! Có phải phụ hoàng bảo ngươi đi trị liệu Gia Cát Thanh hay không, ta điều tra là biết! nếu ngươi không nói dối còn thôi, nếu có nửa câu hư ngôn 一
Tô Tiểu Tiểu đối diện tâm mắt của bà ấy: "Điện hạ chỉ lo đi tra."
Trừ những lời nàng tỏ vẻ từ chối này là giả, còn lại đều có chứng cứ, mà nàng có tỏ vẻ từ chối hay không cũng không quan trọng, ít nhất Tây Tấn Đế cho rằng nàng sẽ từ chối.
Vũ Văn Tịch đẩy hộp đến trước mặt nàng: "Ngươi cầm dược thảo đi, nhìn xem có phải đúng hay không. Mặt khác, ngươi nhìn cho kỹ, Phong Tiêu Nhiên cho ta thảo dược quá thuận lợi, ta lo lắng có phải hắn ta động tay chân gì ở trên dược thảo hay không."
Hiện giờ Vũ Văn Tịch cũng không hy vọng nàng xảy ra chuyện, bỏ qua tình cảm cá nhân một bên không nói, Vũ Văn Tịch còn trông cậy vào nàng trị liệu cho nhi tử bà ấy.
Tô Tiểu Tiểu lấy hộp gấm: "Cảm ơn điện hạ, ta cáo từ trước."
Ra viện của Vũ Văn Tịch, nàng tìm một chỗ không ai mở hộp gấm ra, dược thảo nhìn không ra bất kì dị thường gì, ngửi cũng không khác thường.
Nàng nhắm mắt.
Lúc này phòng thuốc để làm nàng thuận lợi đi vào, nàng lại mở hộp ra nhìn: "Quả nhiên có độc.'
Nàng ra phòng thuốc, nhặt dược thảo trên mặt đất bị phòng thuốc ném ra lên, để vào hộp gấm.
May mắn nàng có chuẩn bị hai tay.
"AI Quạ đenl"
Cách đó không xa trong hoa viên truyền đến tiếng kêu sợ hãi của tiểu quận chúa.
Tô Tiểu Tiểu vội khép hộp gấm lại đi qua.
Thì ra là ngũ hổ đã trở lại.
Nó ngậm nửa cây dược thảo gần như còn lớn hơn nó, hồng hộc bay một đường, cánh nhỏ đều sắp bốc khói.
Chờ tới phủ hoàng nữ, rốt cuộc nó không thể bay, cả chim và thảo dược đều rơi xuống.
Tô Tiểu Tiểu quyết đoán đi đỡ dược thảo.
Ngũ Hổ người làm công ngã ở trên vai tiểu quận chúa.
Tiểu quận chúa hoảng sợ, thiếu chút nữa bắt nó xuống ném vào hố phân, cũng may phát hiện xúc cảm hơi quen thuộc.
"Ngũ hổ?"
Cô bé mở to đôi mắt: "Ngũ Hổ sao ngươi biến đen? Có phải ngươi bị sét đánh hay không?”
Ngũ Hổ chỉ là ngụy trang thành một con qua đen: '..."
Tô Tiểu Tiểu không dấu vết mà nhét dược thảo vào trong lòng.
Vừa ngẩng đầu, phát hiện Mạc Tà ở cách đó không xa nhìn chăm chú vào bên này.
Mạc Tà dời tâm mắt đi, làm bộ cái gì cũng không nhìn thấy.
Ngũ Hổ mang dược thảo về vậy không cần kiểm tra có độc hay không, rốt cuộc nếu có độc, Ngũ Hổ sớm bị độc chết.
Xét thấy nó lập hạ công lớn, sau khi trở vê khách điếm, Tô Tiểu Tiểu danh tác khen thưởng nó năm viên Điểu Thực.
Ngũ Hổ cảm giác chim sinh tới đỉnh!
Năm viên Điểu Thực, năm viên! Ngươi dám tin sao?
Ngũ Hổ có lồng chim của mình, không có cửa, nhưng dựng cái sào cho chim nhỏ.
Nó nhé Điểu Thực vào sào chim nhỏ của mình.
Về sau không có Điểu Thực, nó có thể lấy ra từ từ ăn.
Khách điếm không có bếp lò nấu thuốc, Tô Tiểu Tiểu đi Gia Cát Thanh bên kia.
Vệ Đình sợ hắn ta lại chạy, vẫn luôn ở trong phòng canh hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận