Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 363: Trở Về 2

Chương 363: Trở Về 2Chương 363: Trở Về 2
Ánh mắt Tô Tiểu Tiểu thoắt cái lạnh xuống: "Lục soát nhà ta ấy hả, họ Chu kia, ta thấy ngươi chán sống rồi đấy!"
Khí thế ác bá dữ tợn này của Tô Tiểu Tiểu khiến Chu thị sợ đến mức phải lùi lại một bước lớn, nhưng bà ta vẫn mạnh miệng nói: "Ngươi ngươi ngươi, ngươi chột dạ rồi chứ gì? Nếu ngươi không làm gì thẹn với lương tâm thì sao lại không cho bọn ta lục soát? Ta thấy ngươi... ngươi chính là đã cất giấu bạc của Ngọc Nương! Ngươi sợ bọn ta sẽ tìm ral"
Tô Tiểu Tiểu đáp: "Ngày hôm nay nghi ngờ ta làm cái này là có thể lục soát nhà ta, ngày mai lại nghi ngờ ta làm cái kia thì có phải ta cũng phải mở rộng cửa lớn mời các ngươi vào hay không? Các ngươi coi Tiểu Tô gia của bọn ta là cái chỗ nào thế hả?"
"Đã xảy ra chuyện gì thế?"
"Lý chính!"
Lý chính đến cùng lúc với Tô lão gia tử.
Lý chính cũng đã đi tìm kiếm suốt cả một đêm, nửa đường thì đụng phải Tô lão gia tử từ trên núi đi xuống.
Hai người cộng lại cũng đã hơn trăm tuổi rồi, tất nhiên không thể so được với những thanh niên tuổi trẻ trai tráng, một đêm không chợp mắt đã khiến hai người hốc hác và tiều tụy đi rất nhiều.
Nhất là lý chính, rõ ràng ông ta còn nhỏ hơn Tô lão gia tử chừng mười tuổi, ấy vậy mà thoạt nhìn còn mệt mỏi hơn cả Tô lão gia tử.
Người vừa lên tiếng hỏi chính là lý chính.
Lý Tiểu Dũng bèn đáp: "Chu thẩm vu oan giá họa cho Đại Nha, nói rằng chính Đại Nha đã hại Ngọc Nương."
Chu thị lập tức nổi khùng lên: "Cái gì mà bảo là ta vu oan cho nàng ta? Toàn bộ lời ta nói đều là sự thật! Nếu như không tin... không tin thì mọi người cứ hỏi Tô lão gia tử xem! Lúc Ngọc Nương rời khỏi nhà có phải là đã ôm theo một số bạc lớn hay không!"
Tô lão gia tử muốn nói nhưng lại thôi.
Lý chính thấy vậy liên bảo: "Tô đại ca, huynh cứ nói đi, đừng ngại."
Bấy giờ Tô lão gia tử mới lên tiếng với vẻ mặt phức tạp: "Những thứ đồ có giá trị của Ngọc Nương... đúng là không thấy đâu nữa."
Chu thị vội tiếp lời ngay: "Nghe thấy chưa?"
Tô Tiểu Tiểu ha ha cười lớn, đáp: "Chỉ dựa vào cái này mà đã nói rằng ta giết người vì tiền? Nếu các ngươi đã có năng lực xử án thế này thì sao không đi tới nha môn mà làm phán quan luôn đi?” "Nguoi… Chu thị tức đến mức ngã ngửa.
Tô Tiểu Tiểu lại nói tiếp: "Nhắc đến chuyện Ngọc Nương ôm theo ngân lượng thì ngược lại là ta còn nhớ ra một chuyện đây, Tam Lang nói là đã nghe thấy Ngọc Nương cãi nhau với người nhà, sau khi cãi vã thì Ngọc Nương mới rời đi, vậy thì tại sao lại không phải là các ngươi mưu hại Ngọc Nương chứ?”
"Ngọc Nương là người của Lão Tô gia bọn ta. Sao bọn ta có thể hại nàng ta được?"
Lời này là Tô Xán nói.
Lúc này ông ta cùng với Tô Nhị Lang từ bên ngoài di tới.
Nhìn về phía Tô lão gia tử, ông ta lên tiếng: "Cha, bọn con vừa đi đến Trịnh gia một chuyến, Ngọc Nương không hề quay về nhà chồng."
Tô Tiểu Tiểu khẽ nhíu mày nói: "Vậy thì ngươi nói xem, các ngươi và Ngọc Nương đã tranh cãi chuyện gì?"
"Cãi...' Tô Xán đang định nói là cãi vã chuyện hòa ly, nhưng ngay khi nhận được ánh mắt của Tô lão gia tử thì ông ta đã kịp thời ngừng lại.
Ngừng một chút, ông ta mới nói: "Bọn ta muốn để cho Ngọc Nương quay về, nhưng nó lại không chịu về, còn nói là ngươi bảo nó chữa trị thêm mấy ngày nữa, nếu bây giờ mà về trước thời hạn, để lại mầm bệnh chưa dứt trong người thì ngươi sẽ không chịu trách nhiệm! Bọn ta bảo lời này của ngươi gần như tám chín phần mười là hù dọa nó mà thôi, nhưng Ngọc Nương đã bị nhà ngươi mê hoặc tâm trí, nhất quyết không chịu nghe theo lời bọn ta nói! Nó cam theo bạc, cũng là cầm đi để trả tiền khám chữa bệnh cho ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận