Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1114: Uy Lực Của Phòng Thuốc 1

Chương 1114: Uy Lực Của Phòng Thuốc 1Chương 1114: Uy Lực Của Phòng Thuốc 1
Ánh mắt Cảnh Dịch run lên, vô cùng cảm thấy thẹn mà nói: "Giáo, giáo chủ... Vạn, vạn, vạn tue.
Bạch Trạch: Giết ta đi, ta không muốn sống.
Người cầm đầu chỉ Bạch Trạch: "Sao hắn ta không nói lời nào?"
Tô Tiểu Tiểu: "Người câm."
Bạch Trạch: ”...
Đoàn người bị bắt tới một tòa tiểu trúc uyển, trói tay chân lại, nhốt ở trong một gian phòng chất củi.
"Hai các ngươi canh ở cửa, trong chốc lát chờ đại trưởng lão đến xử lý!"
"Vâng!"
Người cầm đầu dẫn theo hai gã thủ hạ và Anh Vũ kia rời đi.
Bọn họ chân trước mới vừa đi, sau lưng Cảnh Dịch tránh thoát dây thừng đi ra, không nói hai lời đá văng cửa phòng, đánh hai người ngất xiu.
Hắn ta đỡ được hai người, kéo bọn họ vào, cởi y phục của bọn họ xuống, để Bạch Trạch và Tô Thừa thay.
Tô Thừa, Bạch Trạch giả mạo Bạch Liên Giáo canh giữ ở cửa, Cảnh Dịch và Tô Tiểu Tiểu đi tìm cửa vào hầm.
Kỳ thật Tô Tiểu Tiểu cũng không xác định cửa vào có ở đây không, nhưng sự thật chứng minh, nàng lại đánh cược chính xác một lần nữa.
Hậu viện có một giếng cạn vứt đi.
Cảnh Dịch nhảy xuống đi, sờ đến vách tường của một giếng rỗng ruột.
"Có đường vào!"
Hắn ta nhỏ giọng nói: "Ngươi xuống dưới, ta tiếp được ngươi."
Đôi mắt Tô Tiểu Tiểu sáng ngời, một tay chống nhảy xuống giếng.
A...
Mắc kẹt rồi...
Ngoài sân có người tới.
Nghe tiếng bước chân... Không đúng, tiếng bước chân này không đúng!
Có tiếng khôi giáp cọ xát.
Đây là một chi phản quân Bạch Liên Giáo!
Tô Tiểu Tiểu kẹt ở miệng giếng, xuống không dược cũng không ra được. Có người vào.
Khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Cảnh Dịch kéo nàng xuống đáy giếng!
Một nam tử mặc khôi giáp sải bước vào phòng.
Hắn ta nhìn xung quanh sân, đi đến bên giếng cổ, dò người ra nhìn xuống.
Cảnh Dịch đã chui vào mật đạo với Tô Tiểu Tiểu, đáy giếng trống rỗng, cái gì cũng không có.
Hắn ta thu hồi ánh mắt, an bài thủ hạ bảo vệ tiểu viện kín mít.
Tô Tiểu Tiểu và Cảnh Dịch dọc theo mật đạo thấp bé bò sát ước chừng vài chục bước, rốt cuộc vào một mật đạo vừa to vừa rộng khác.
Hai người ngồi dậy.
Tô Tiểu Tiểu vỗ bụi đất trên tay và trên người, nghiêm mặt nói: "Vừa rồi là miệng giếng quá nhỏ! Ngươi xem, mật đạo này ta còn không phải là bò lại đây sao?"
Cảnh Dịch gật đầu: 'Ừ, vừa rồi ta cũng suýt chút nữa bị kẹt."
Tô Tiểu Tiểu mở to đôi mắt, lộ ra mỉm cười cùng chung chí hướng: "Đúng không? Bạch Liên Giáo thật nhỏ mọn, ngay cả một miệng giếng đều luyến tiếc làm lớn một chút! Thôi, không nhắc tới cũng thế, chúng ta vẫn là tìm vàng đi!"
Địa đạo nơi này bảy cong tám vòng, tìm nửa ngày, không tìm được vàng, nhưng thật ra nghe thấy được một tiếng ho khan thấp thấp.
Cảnh Dịch cảnh giác, bảo vệ Tô Tiểu Tiểu ở sau người: "Có người."
Tô Tiểu Tiểu cũng nghe thấy.
Cảnh Dịch nói: "Ta đi trước nhìn một cái, ngươi ở chỗ này chờ ta."
"Được, ngươi cẩn thận một chút."
"Ừ"
Cảnh Dịch chậm rãi đi qua, rút bảo kiếm bên hông ra, dùng mũi kiếm cạy ra một cửa gỗ đóng chặt.
Tiếng ho khan đứt quãng rõ ràng truyền ra.
Cảnh Dịch đi qua, nương ánh sáng nhạt mồi lửa nhìn lên, kinh ngạc nói: "Nhị điện hạ?”
Tô Tiểu Tiểu: A, Tiêu Thuấn Dương?
"Không có nguy hiểm." Cảnh Dịch ra nói với Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu đi vào.
Nơi này như là một hầm nho nhỏ khác, chẳng qua vô cùng âm u chật hẹp.
Tô Tiểu Tiểu cầm theo đèn dầu từ trên vách tường đi tới, chiếu lên trên mặt Tiêu Thuấn Dương chiếu.
Tiêu Thuấn Dương bị trói gô, trong miệng nhét mảnh vải, ngồi dựa vách tường, hơi không thở được. Hắn ta ngơ ngẩn nhìn Tô Tiểu Tiểu cùng Cảnh Dịch trống rỗng xuất hiện, nghiễm nhiên không dự đoán được hai người bọn họ sẽ xuất hiện ở chỗ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận