Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 2598: Xuat Hien 1

Chuong 2598: Xuat Hien 1Chuong 2598: Xuat Hien 1
Cung chủ trừng mắt nhìn Như phu nhân, bà ấy không vui nói: “Ngươi cứ nhìn Tiểu Bảo nhà ta làm cái gì? Nhi tử của ngươi cũng khóc rồi còn không mau đi dỗ nó à?”
Quả thật Tiểu công tử đã khóc. Nhũ mẫu đang võ về cẩn thận từng li từng tí.
Như phu nhân bế tiểu công tử lên.
Chỉ tiếc là vì muốn hồi phục sớm hơn nên Như phu nhân đã không cho con bú, đứa trẻ trong lòng nàng ta không được bú sữa lại càng khóc lớn hơn.
Nhũ mẫu đau lòng nói: “Tiểu công tử đói rồi, ta bế ngài xuống ăn nhé ”
Như phu nhân trao đứa trẻ cho nhũ mẫu.
Cung chủ cưng chiều nhìn đứa bé trong lòng mình: "Tiểu Bảo không khóc, Tiểu Bảo ngoan nhất luôn."
Phù.
Vệ Tiểu Bảo thổi ra một cái bong bóng sữa.
Vệ Tư cầm khăn tay sạch lau miệng cho cô bé.
"Còn chỗ này nữa." Cung chủ ôm đứa trẻ nghiêng về phía Vệ Tư, ra hiệu cho ông ấy lau bên khác.
Vệ Tư nhẹ nhàng lau sạch.
Hai người vô tình bày ra dáng vẻ "nâng khay ngang mày", không chú ý đến ánh mắt như kim châm của Cơ Minh Lâu.
Nắm tay của Cơ Minh Lâu gần như sắp nổ tung.
Đột nhiên ông ta đứng phắt dậy dọa Cơ phu nhân đang uống trà phải giật nảy mình.
"Chàng sao thế?"
Cơ phu nhân quở trách nhìn ông ta, bà ta đặt tách trà xuống rồi cúi đầu nhìn vệt nước rơi trên vạt áo.
Nha hoàn phía sau vội lấy khăn tay ra lau sạch cho bà ta.
Bà ta giành lấy khăn tay rồi tự lau vệt nước đi.
Còn chưa đợi bà ta lau xong thì Cơ Minh Lâu đã không nói một lời nào mà lại bỏ bà ta lại một mình rồi đi mất.
Cơ phu nhân tức chết rồi!
Ông ta khiến bà ta khó xử trước mặt Vân Sương, làm sao nào? Muốn bày tỏ nỗi lòng với Vân Sương à?!
Cũng không nhìn xem người ta có thèm liếc nhìn mình cái nào không! Bây giờ Vệ Tiểu Bảo tỉnh dậy thì không muốn ở trong nhà mà cứ phải chạy ra ngoài.
Lúc này cô bé lại bắt đầu vênh cái chân nhỏ lên.
Vệ Tư cười nói: "Con bé lại muốn đi ra ngoài rồi."
Cung chủ vội dùng má cọ vào đứa trẻ: "Được được được, chúng ta đi ra ngoài."
Cung chủ đáp ứng tuyệt đối tất cả các yêu cầu của Tiểu Bảo.
Bà ấy bế Tiểu Bảo đến hoa viên để tản bộ.
Cơ Minh Lâu đi về phía bà ấy.
Nhưng vẫn chưa đi đến gần thì đã bị Vệ Tư đưa tay chặn lại.
Cơ Minh Lâu đánh một quyền về phía Vệ Tư.
Trong lòng ông ta phẫn nộ đã lâu, lân trước đã muốn phân cao thấp với tên này rồi.
Vệ Tư thấy ông ta ra đòn cũng không kinh ngạc mà ung dung đỡ một quyền của ông ta.
Nội lực thâm hậu của đối phương khiến Cơ Minh Lâu giật mình, đồng thời ông ta lại đánh ra một quyền.
Lần này ông ta dùng Toái Không Chưởng của Thiên Ngọc Đường.
Nhẹ thì đánh tan nội lực của đối phương, mạnh thì đánh vỡ đan điền của đối phương, do đó mới có cái tên này.
Tuy nhiên điều khiến Cơ Minh Lâu không ngờ tới là cái tên Đoan Mộc Kì này lại có thể đỡ được mà không chút tổn hại nào.
Suy cho cùng ở đây cũng là phủ Thành chủ, nếu thật sự đánh nhau thì không tránh khỏi rước thêm phiền toái cho muội muội.
Ông ta lạnh mặt thu chiêu: "Tránh ra."
Hai tay Vệ Tư chắp sau lưng, nhàn nhạt nói: "Người đã có thê thiếp rồi thì đừng đi quấy rây người khác nữa."
Cơ Minh Lâu lạnh lùng nhìn Vệ Tư: "Ngươi lấy tư cách gì nói chuyện với ta?"
"Gia gia."
Tiểu Hổ gãi đầu đi đến.
Vệ Tư không nhìn Cơ Minh Lâu nữa mà quay sang xoa đầu Tiểu Hổ: "Không thoải mái sao?"
"Ngứa.' Tiểu Hổ nói.
Vệ Tư nhìn đầu của cậu bé.
Cung chủ quay người lại hỏi: "Tiểu Hổ làm sao thế?"
Vệ Tư nhìn nốt mụn nhỏ trên đầu Tiểu Hổ rồi nói: "Hình như bị côn trùng cắn rồi."
"Để ta xem xem."
Bạn cần đăng nhập để bình luận