Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 505: Song Chung Hoa Thuan 2

Chuong 505: Song Chung Hoa Thuan 2Chuong 505: Song Chung Hoa Thuan 2
Tần Thương Lan đáp: "La hai loại cỏ nuôi súc vật, ngựa ăn vào sẽ khỏe hơn."
Tô Nhị Cẩu vừa trộn thức ăn, vừa nói: "À, vậy lần sau ta sẽ đi chợ tìm thử xem."
Trong chợ sợ rằng là không có bán...
Loại cỏ này trong kinh thành cực kỳ khó tìm, Tần gia có bãi cỏ riêng, chuyên cho trại lính sử dụng nuôi ngựa chiến.
Trong lúc Tần Thương Lan trầm tư, Tô Nhị Cẩu đi ra sau vườn dắt ngựa đến.
Tần Thương Lan liếc nhìn, dừng lại một chút: "Con ngựa này...
Tô Nhị Cẩu xoa xoa cổ con ngựa: "Ồ, ông nói nó hả, rất đẹp nhỉ? Chị của ta mua đó, lúc đầu mới mua về vừa gây vừa nhỏ, đây là con ngựa sinh non người trong thôn đều nói rất khó sống, nhìn như này không phải nuôi khá tốt sao!"
Con ngựa cũng đồng tình ưỡn ngực lên, hùng dũng oai phong nhảy lên hai cái.
Ánh mắt của Tần Thương Lan khẽ động.
Đây là một con ngựa còn tốt hơn cả ngựa chiến sa mạc Đại Uyển.
"Ta có thể... chạm vào nó không?" Tần Thương Lan hỏi.
Có thể khiến cho ky binh Thống soái yêu thích không rời, ngoài binh khí ra thì chỉ còn ngựa chiến.
"Vâng, có thể." Tô Nhị Cẩu vỗ vỗ con ngựa, dắt nó tới trước mặt Tần Thương La.
Con ngựa này rất ngoan.
Tần Thương Lan sờ lông và xương cốt của nó.
Thực ra nó chính là con ngựa sa mạc thuần chủng.
Tần Thương Lan vô cùng kích động.
Giống ngựa này ở Đại Châu vô cùng hiếm thấy, ở Tây Nam phủ vương cũng có thấy mấy con, nhưng nghe nói toàn bộ đều đã chết trận rồi.
Ở Đại Châu, giống ngựa thường gặp nhất là ngựa Mông Cổ và ngựa Đại Uyển.
Ngựa Mông Gổ giỏi chịu lạnh, khả năng sinh tồn rất cao, sức khôi phục cũng không tồi, lúc cần thiết có thể cung cấp cho các binh sĩ máu ngựa, là ngựa khu phía Bắc hay dùng nhất.
Chỉ có điều, ngựa Mông Cổ có hơi thấp bé, sức bật và nhảy không quá xuất chúng.
Sức bật của ngựa Đại Uyển mạnh hơn nhiều, hơn nữa ngựa Đại Uyển cũng có thể ngày đi ngàn dặm, sức chịu đựng vô cùng đáng kinh ngạc, khuyết điểm là nó không giống thể chịu lạnh như ngựa Mông Cổ, chịu được nóng thích hợp chiến đấu ở sa mạc.
Nhưng mà ngựa Đại Uyển cũng không quá cao to, vận chuyển hàng hóa kém, dùng để vác ky binh nhẹ, người nặng sẽ làm khó nó.
Ngựa sa mạc là con ngựa chiến toàn diện nhất, ky binh nhẹ, ky binh nặng đều được, điều quan trọng nhất là, bọn chúng ở trên chiến trường bình tĩnh hơn những con ngựa khác.
"Giống ngựa này... chắc là rất khó mua..." Tân Thương Lan nói.
Tô Nhị Cậu đáp: "Vốn dĩ là sẽ không đồng ý bán, nhưng ngựa mẹ chết rồi, nó cũng sẽ mau chết, người ở nơi dừng chân cũng là người tốt nên đã bán cho chị ta."
Tần Thương Lan gật đầu, nhưng cùng lúc đó ông ấy cũng rất kinh ngạc.
Ông ấy đã tiếp xúc với ngựa nhiều năm rồi, biết rằng nếu như ngựa mẹ đã chết thì ngựa con sẽ không sống được.
Những con ngựa mẹ khác chỉ biết nuôi con của mình, sẽ không nuôi nó bằng sữa mình, thậm chí có thể tấn công nó.
Ngoài ra, để an ủi nỗi mất ngựa mẹ, những con ngựa con sẽ tuyệt thực.
Có thể nuôi sống nó, không thể không nói thật là một kỳ tích.
"Tiêu không ít bạc nhỉ." Ông ấy hỏi, cứ coi là ngựa sa mạc sắp chết, vậy cũng...
Tô Nhị Cẩu đau lòng nói: "Đúng vậy, ước chừng cũng tiêu mất của chị ta bốn mươi lượng đó!"
Tần Thương Lan suýt nước nghẹn miếng khoang lang.
Ngươi nó gì?
Bốn, bốn mươi lượng?
Ngươi chắc chắn không phải bốn trăm lượng đó chứ?
Tần Thương Lan sẵn lòng tiêu bốn ngàn lượng mua con ngựa này!
Tô Nhị Cẩu đã trộn xong thức ăn cho gia súc, dắt con ngựa qua ăn.
Tần Thương Lam nói: "Ta cảm thấy, thức ăn cho gia súc này có phải là có chút khô không..."
Ngựa chắc là không thích ăn đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận