Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2316: Vạch Trân Bộ Mặt Thật 2

Chương 2316: Vạch Trân Bộ Mặt Thật 2Chương 2316: Vạch Trân Bộ Mặt Thật 2
Hôm nay bọn họ tới đây, là để chọn lễ vật cho con dâu tương lai.
Cho dù quận chúa đã nói không cần Trần gia chuẩn bị lễ hỏi, người nàng ta nhìn trúng chính là Trân Hạo.
Nhưng khi uống trà của con dâu, dù sao cũng phải tặng ít đồ trang sức.
Hoàng thị nuốt một ngụm nước bọt.
Động tĩnh quá lớn, khiến không ít bách tính dừng chân vây xem.
Lúc này, có người nhận ra Dương thị.
"Ể? Đây không phải là tổ mẫu của Trần đại nhân sao?"
"Là bà ta, lần trước ta còn trông thấy bà ta và Lâm quận chúa đi thuyền ra hồ."
"Sao bà ta lại đánh nhau với người ta vậy? Vị phu nhân đó là ai vậy?”
Nghe đến đó cuối cùng Dương thị cũng lấy lại tinh thần.
Bà ta hét lớn một tiếng: "Ngươi còn ngây ra đó làm gì? Muốn nhìn ta bị người ta đánh chết saol"
Lời này hiển nhiên là nói với Hoàng thị.
Hoàng thị giật mình một cái lấy lại tinh thân, lao đến muốn kéo hai người ra.
Trình Tang trở tay dùng ngọc như ý đánh Hoàng thị ngã trên mặt đất.
"Ôi ——"
Đầu của Hoàng thị đau như muốn nổi
"Cái đồ vô dụng nhà ngươi!"
Dương thị mắng bà ta.
Mẹ chồng nàng dâu hai người đánh không lại một một người, đúng là thê thảm.
Tông Chính Huy vẫn luôn chú ý tình trạng của Trình Tang.
Trình Tang hơi mệt rồi, thở hổn hển mấy cái.
Hoàng thị che cục u trên đầu, ngồi dưới đất tức giận chỉ vào Trình Tang: "Con mụ điên từ đâu tới? Bọn ta trêu chọc ngươi khi nào? Giữa ban ngày ban mặt có còn vương pháp hay không? Còn người trong cửa hàng của các ngươi nữa, đều mù hết rồi sao? Còn không mau bắt lấy bà tat"
Chưởng quây và mấy tên hầu hai mặt nhìn nhau.
Muốn động thủ.
Ánh mắt lạnh như băng của Tông Chính Huy khiến bọn họ chỉ cảm thấy da đầu tê rần. Trình Tang lạnh lùng đi vê phía trước mấy bước, cầm ngọc như ý từ trên cao nhìn xuống hai mẹ chồng nàng dâu: "Cái thứ súc sinh cũng không bằng như hai người các ngươi cũng xứng nhắc đến vương pháp? Nếu như thật sự có vương pháp thì sớm đã tống các ngươi vào đại lao, ăn cơm tù cả đời rồi!"
Hoàng thị nổi giận nói: "Ngươi nói bậy bạ cái gì đó?!"
Trình Tang đằng đăng sát khí nhìn hai người bọn họ: "Chuyện thất đức mà chính bản thân các ngươi từng làm, có phải đều quên hết rồi không?”
Hoàng thị cắn răng nói: "Bọn ta chỉ là những bách tính bình thường, bọn ta làm chuyện thất đức gì! Các... các ngươi có phải là người nhà của thí sinh nào đó hay không? Ghen ghét con ta đậu tiến sĩ? Lần trước con ta bị người ta đầu độc ở nhà trọ, suýt nữa mất nửa cái mạng, cũng là các ngươi làm đúng không!"
Lời này vừa nói ra, hướng gió lập tức thay đổi.
Trân Hạo Viễn xuất thân dân quê, lại vượt quá các tử đệ của danh môn vọng tộc thi đậu tiến sĩ hai bảng, trở thành môn sinh của thiên tử.
Sau lưng không ít người ghen tị hắn ta, không ít người ngáng chân hắn ta.
Về sau lọt vào mắt xanh của Vinh thân vương, mới dân dân không còn ai dám động đến hắn ta nữa.
"Mặt mũi lớn cỡ nào, mà đáng để ngoại tổ mẫu của ta đầu độc con trai bà?"
Phía sau đám người, đột nhiên vang lên giọng nói hững hờ của Tô Tiểu Tiểu.
Hoàng thị và Dương thị nhíu mày, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn lại.
Đám người tự động nhường ra một con đường.
Tô Tiểu Tiểu nhìn cũng không nhìn hai người bọn họ một cái, cất bước đi đến bên cạnh Trình Tang, cầm lấy ngọc như ý nặng triu trên tay Trình Tang: "Ngoại tổ mẫu, đưa cho con đi, nặng lắm."
Lúc này, cũng chỉ có Tô Tiểu Tiểu mới có thể khiến Trình Tang buông tay.
Tô Tiểu Tiểu đặt ngọc như ý lên trên quầy.
"Tô Bàn Nha?" Hoàng thị kinh ngạc mở miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận