Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 166: Tức Giận Ngất Xiu 3

Chương 166: Tức Giận Ngất Xiu 3Chương 166: Tức Giận Ngất Xiu 3
Tô Tiểu Tiểu không chút để ý mà vỗ vỗ các hương thân chặn ở cửa.
Mọi người ngây ngốc nhường ra một con đường.
Rốt cuộc Thẩm Xuyên nhìn thấy nàng, đôi mắt sáng ngời, tiến lên nói: "Tô cô nương! Thật sự là nhà của ngươi! Xem ra ta không tìm lầm! Nhưng, nhà các ngươi là đang làm chuyện vui gì sao? Sao nhiều người như vậy?"
"A" Tô Tiểu Tiểu thở dài: "Chuyện vui thì không có, chỉ là dán một bộ câu đối, Thẩm Xuyên ngươi tới vừa lúc, giúp ta nhìn xem câu đối này viết thế nào!"
Gọi thẳng tên huý! Hai người bọn họ quen biết? Còn rất thân?
Này này này, đây thật là Tô Đại Nha bọn họ quen biết sao?
Các hương thân một đám trợn tròn mắt, cả kinh không muốn nghĩ.
Đáy lòng Trần Hạo Viễn khiếp sợ không thể ít hơn mọi người.
Không biết thì không sợ, nhưng hắn ta biết.
Hắn ta đọc sách năm năm ở thư viện, cũng không trực tiếp có thể gọi Thẩm công tử một tiếng Thẩm Xuyên!
Cũng không phải tôn ti, mà là quan hệ lẫn nhau không thân cận đến phần kial
Thẩm Xuyên nghiêm túc thưởng thức xong, khó nén tán thưởng nói: "Câu đối nhà ngươi là mời vị cao nhân nào viết? Chữ rất có khí khái! Ngụ ý cũng hay!"
"So với một bộ này thì sao?" Tô Tiểu Tiểu chỉ câu đối trong tay Thiết Đản.
Thẩm Xuyên không biết là Trần Hạo Viễn viết, xem xét, nói thẳng: "Vậy có thể so sao? Kém xa cái ngươi dán trên tường!"
Nghe thấy chưa?
Thiếu công tử thư viện Ngô Đồng chính miệng nói, câu đối của Trần tú tài không bằng Tiểu Tô gial
Cái này không ai lại oan uổng lí chính dil
Lí chính vừa lòng gật đầu, ông đã nói mà, câu đối của Tiểu Tô gia viết đến càng tốt hơn! Ánh mắt ông ấy là không sail
Hoàng thị nóng nảy: "Thẩm công tử, sao ngươi có thể giúp đỡ người ngoài nói chuyện? Ngày sau ngươi và nhi tử của ta cùng đi phủ thành đọc sách, dùng lời của người đọc sách các ngươi nói, đó chính là... Đồng hương thêm cùng trường! Phải chăm sóc lẫn nhau!”
Thẩm Xuyên cổ quái nhìn Hoàng thị một cái: "A? Các ngươi không biết sao? Danh sách lần này đi phủ thành, không có Trần Hạo Viễn!"
Hoàng thị không chút nghĩ ngợi nói: "Sao lại không có nhi tử của ta! Không có khả năng!" Thẩm Xuyên nói: "Ta lừa các ngươi làm gì? Mấy ngày trước danh sách đã đưa xuống, học sinh đi phủ thành sớm nhận được thông báo, đi làm lộ dẫn phủ thành rồi."
Trân Hạo Viễn vẫn luôn không nhận được bất kì tin tức gì, hắn ta cho rằng phải đợi đầu xuân mới có thể dán ra danh sách... Chân tướng sao lại như thế này?
"Vì, vì sao?" Hắn ta không thể chấp nhận.
Thẩm Xuyên thở dài: "Ta cũng rất buồn bực, rõ ràng ta nói với phụ thân ta, ngươi là biểu ca của Tô cô nương."
Ánh mắt mọi người nhìn về phía hai mẫu tử hoàn toàn thay đổi.
Sáng sớm Hoàng thị thổi phồng, Trần Hạo Viễn muốn đi phủ thành thi cử nhân, cái này muốn là xong việc?
Trên mặt Trân Hạo Viễn nóng rát, hận không thể tìm cái hâm ngầm chui vào.
"Trần tú tài, ngươi cũng đừng thất vọng, có đi phủ thành đọc sách hay không, không phải quan trọng nhất, chỉ cân ngươi dụng tâm học, luôn có một ngày trở nên nổi bật kia."
Lí chính không so đo hiềm khích trước đây trấn an Trần Hạo Viễn, nhưng mà rơi ở lỗ tai Trần Hạo Viễn lại như chế nhạo.
Hắn ta không nói lời nào, sắc mặt khó coi tới cực điểm.
Mà Hoàng thị bên cạnh làm như rốt cuộc không chịu nổi đả kích liên tiếp, hai mắt tối sầm, té Xiu 一
Trần Hạo Viễn nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu không coi ai ra gì nói chuyện với Thẩm Xuyên, đáy lòng đột nhiên hiện lên một suy đoán.
"Tô Đại NhaI Có phải hay không... Có phải ngươi ở sau lưng động tay chân gì hay không!"
Động tác Tô Tiểu Tiểu ăn bắp ngô dừng lại, vẻ mặt ngây ngốc nhìn hắn ta.
Họ Trần ngu ngốc sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận