Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 68: Choáng Vang 1

Chương 68: Choáng Vang 1Chương 68: Choáng Vang 1
Tô Tiểu Tiểu đẩy đĩa thức ăn đến trước mặt hắn: "Đặc biệt mua cho ngươi, ăn gì bổ nấy, ăn nhiều một chút!"
Tay Vệ Đình cầm phát lên tiếng cạch cạch: "Huw, ta, rất, tốt!"
Tô Tiểu Tiểu đảo mắt nhìn ba nhóc con, gật đầu, dường như suy nghĩ gì đó.
Vệ Đình: "..."
Hắn không có ý đói 一一
Sau màn đêm buông xuống, Tô lão phụ đã trở về, ông ấy chạy cả ngày, đầu tiên đòi lại mười lăm lượng bạc trên giấy nợ của Hà gia, sau đó dẫn đám con mồ côi của lão Trình, đến từng nhà để trả lại số nợ mà Trình gia thiếu.
Cuối cùng còn lại bảy lượng, Trình gia nói không muốn gì cả, ông ấy bí mật nhét vào tủ quần áo của nhà họ Trình.
Sau khi giải quyết xong nỗi lo lắng, cuối cùng cũng có thể chợp mắt, lúc Tô Tiểu Tiểu mang bữa tối vào phòng ông ấy, ông ấy đã ngủ khò khò rồi.
Tô Tiểu Tiểu trở về phòng của mình.
Nàng một bên ghi chép số sách trong đầu, một bên tính toán xem buôn bán tiếp theo nên làm như thế nào.
Kiếp trước chưa bao giờ lo lắng về tiền bạc, bây giờ hận không thể bẻ một đồng tiền thành hai để sử dụng.
Tối nay ba nhóc con lại muốn ngủ lại, bị Tô Tiểu Tiểu lòng vẫn như sắt từ chối.
Ba nhóc con liên qua ngủ với Tô Nhị Cẩu.
Ngủ không được bao lâu, tiếng hét của Tô Nhị Cẩu phát ra từ phòng phía tây: "A a a, nước tiểu! nước tiểu!"
Ba nhóc con mỗi đứa tè thành một tấm bản đồ lớn, toàn bộ chiếc giường trở thành dòng sông lộng lẫy của chúng.
Lúc Tô Tiểu Tiểu đi qua, ba nhóc con chỉ nhìn nàng với vẻ mặt vô tội.
"Tỷ, sao có thể ngủ được đây?" Tô Nhị Cẩu uất ức.
Giường của Tô Nhị Cẩu không ngủ được, bên phía Vệ Đình là một chiếc giường nhỏ, không thể ngủ thêm người thứ hai.
Tô Tiểu Tiểu bất lực thở dài: "Nhị Cẩu qua ngủ với phụ thân, Đại Hổ Nhị Hổ Tiểu Hổ, đến ngủ trong phòng mẫu thân."
Tô Tiểu Tiểu thay quần áo sạch sẽ cho ba nhóc con, ba đứa ôm gối nhỏ yêu quý, hì hục hì hục trèo lên giường của Tô Tiểu Tiểu. Nhìn ba nhóc con lần nữa đòi ngủ thành công, Tô Tiểu Tiểu nghiêm khắc nói: "Thật sự thật sự là lần cuối cùng!"
Ba nhóc con gật gật đầu.
"Nhắm mắt lại, ngủ!" Tô Tiểu Tiểu hung dữ nói.
Ba nhóc con ngoan ngoãn nhắm mắt lại, chìm vào giấc mộng ngọt ngào. ...
Dáng vẻ ngủ say của ba nhóc con không đáng khen ngợi, khi Tô Tiểu Tiểu tỉnh dậy, bên cạnh không có một đứa nhóc nào.
Nàng lục lọi xung quanh giường, không ngoài dự đoán, bên trong cạnh giường có một đứa, dưới chân giường có đứa nằm, một đứa ở trong góc gác đôi chân lên tường.
Ba đứa nhỏ ngủ ngon lành, có chút ngây ngô đáng yêu.
Tô Tiểu Tiểu nhét ba đứa nhỏ vào chăn bông xong, liền chọc chọc vào từng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của chúng, trong đầu liền tự động phát ra hiệu ứng âm thanh phốc phốc.
Thoáng chốc liền tự chọc vui bản thân mình.
Ba con búp bê trang trí nhỏ, thật thú vị.
Tô Tiểu Tiểu ăn mặc gọn gàng, ôm theo quần áo thay giặt đi ra sân sau.
Đêm qua có một trận tuyết nhỏ, trên mặt đất phủ một lớp mỏng, khi giãm lên có chút âm thanh lộp cộp nhè nhẹ.
Kiếp trước Tô Tiểu Tiểu lớn lên ở phía nam, hiếm khi có cơ hội nhìn thấy tuyết, lúc lên đại học ghi danh vào một trường ở thành phố phía bắc, ở lại trong tám năm.
Có lẽ khả năng thích ứng mạnh mẽ của nàng, được trau đồi trong tám năm đó.
Tô Tiểu Tiểu trước tiên đến phòng bếp đốt lửa, đun sôi nước nóng trong nồi, lấy bột đã nở và đậu đã ngâm ra khỏi tủ chén.
Chờ nước sôi và bột nổi lên xong, nàng dời một chiếc ghế dài nhỏ ngồi dưới nhà lá ở sân sau để giặt quần áo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận