Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 800: Ngã Ngựa Quy Mô Lớn 2

Chương 800: Ngã Ngựa Quy Mô Lớn 2Chương 800: Ngã Ngựa Quy Mô Lớn 2
"Không gây phiên phức cho con, mà là vị này..." Tô Thừa quay đầu, ông nhận ra không biết từ bao giờ Bạch Hi Hòa đứng bên cạnh lại trốn ra sau ông.
Ông cũng chẳng nghĩ nhiều.
Chỉ cho rằng bà ấy không quen biết Tần Thương Lan, nên hơi sợ hãi.
Tô Thừa nói: "Họ theo dõi bà ấy, bà ấy là người bệnh của Đại Nha."
Có lẽ Tân Thương Lan sẽ cảnh giác với người đàn ông xa lạ, thế nhưng kia là một người phụ nữ yếu đuối. Bà ấy né tránh rồi thì thôi, dù sao quả thật dáng vẻ hung dữ của ông ấy đã dọa cho rất nhiều phụ nữ phải né tránh.
Hơn nữa đó còn là người bệnh của Đại Nha, nên Tân Thương Lan không hề nghi ngờ.
"Vị phu nhân này." Ông ấy nói: "Bà muốn đi đâu, để chúng ta đưa bà về, hoặc để ta đi báo quan. Bà cứ ngồi ở quán mì đối diện, lát nữa ta bảo quan sai đưa bà về."
Sao Bạch Hi Hòa có thể gặp quan sai?
Nhưng bà ấy cũng không dám nói gì, sợ Tần Thương Lan nhận ra giọng của bà ấy.
Tô Thừa nói: "Bà đừng sợ, đó không phải người xấu, ông ấy là..."
Ánh mắt Tần Thương Lan thay đổi, mong được nghe thấy câu: "Là cha ta', thì nghe được Tô Thừa nói: "Gia chủ Tần gia, lão hộ quốc công. Ông ấy sẽ không khiến bà bị thương."
Bạch Hi Hòa vẫn không hề hé răng.
Tô Thừa chỉ nghĩ bà ấy bị dọa sợ. Ông ngẫm nghĩ rồi nói: "Ba đến phố Trạng Nguyên đã trễ thế này... Có phải muốn nhờ Đại Nha khám bệnh hay không?”
Đôi mắt Bạch Hi Hòa lóe sáng, bà ấy gật đầu.
"Vậy hay ta đưa bà về trước?" Tô Thừa nói rồi gãi đầu: "Hay ta còn muốn ăn mì thịt kho..."
Tần Thương Lan nói: "Để ta đi lấy đồ ăn, khám bệnh quan trọng hơn, hai người đi tìm Đại Nha trước đi."
Bạch Hi Hòa lại gật đầu cam chịu.
Tần Thương Lan đi đến quán mì, bảo tiểu nhị báo quan, rồi ngồi ở đại sảnh chờ mì, nước đậu xanh và thịt kho.
Còn Tô Thừa dẫn Bạch Hi Hòa đến hẻm Lê Hoa.
Thấy Thái Hoàng Thái Hậu xuất hiện trong nhà mình, Tô Tiểu Tiểu ngây người.
Cha, cha ruột của ta, sao người lại nhặt đại lão này vê vậy?
Bạch Hi Hòa vội hồi cung, thế nhưng bị Tô Thừa cản đường. Giờ cửa cung đã đóng, đêm nay bà ấy không thể quay vê. Tô Tiểu Tiểu học trong cung lâu như vậy, dĩ nhiên nàng biết rõ giờ đóng cửa cung.
Có điều nàng không biết liệu là Bạch Hi Hòa có tính toán khác hay không.
"Hôm nay... Có cần ta đưa ngài đi đâu không?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Bạch Hi Hòa khẽ lắc đầu.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Vậy... Ở nhà ta?"
Bạch Hi Hòa nhìn Tô Tiểu Tiểu với ánh mắt vô tội.
Tô Tiểu Tiểu: Nàng gặp ảo giác à? Sao lại thấy Thái Hoàng Thái Hậu như nhóc đáng thương không có chỗ để đi?
Bạch Hi Hòa ở lại hẻm Lê Hoa.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Cha ta và Nhị Cẩu ở gian trước, ở Nhị Tiến viện chỉ có ta và mấy đứa Đại Hổ."
Vốn dĩ còn có cả Vệ Đình, chẳng qua tên kia mới đi, đêm nay không thể đến đây.
Tô Tiểu Tiểu bế ba cậu nhóc đang ngủ say sang phòng của Vệ Đình, nàng và ba cậu nhóc ngủ ở đó, còn Bạch Hi Hòa ngủ ở phòng nàng.
Hôm nay đệm chăn trên giường đã được thay mới, tuy nhiên xét theo thói quen của từng người, nàng lại thay chăm đệm mới, đổi cả một chiếc gối đầu.
"Để đèn đó đi." Bạch Hi Hòa nói nhỏ.
"Ngài sợ bóng tối?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Bạch Hi Hòa không nói gì.
Tô Tiểu Tiểu không hỏi nữa: "Được, để ta lấy cho ngài chiếc đèn mới, bấc đèn này cháy sắp hết rồi, thắp thêm một lúc là hết dầu."
Tô Tiểu Tiểu mang chiếc đèn mới vào phòng, sau đó cầm theo chiếc đèn cũ.
Bạch Hi Hòa nằm trên chiếc giường mềm mại, ngửi mùi bồ kết sạch sẽ trên chăn gối và hương sữa thoang thoảng trong phòng, nỗi lo trong lòng cũng dẫn lắng xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận