Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 560: Chân Tướng Rõ Ràng 1

Chương 560: Chân Tướng Rõ Ràng 1Chương 560: Chân Tướng Rõ Ràng 1
Vẻ mặt hắn lạnh lùng nói: "Ta cần ngươi đưa ra chủ ý lung tung ư?"
Uất Trì Tu thở dài một hơi, nói lời thành khẩn: "Sao có thể là chủ ý tôi tệ được chứ? Ta đây là muốn tốt cho ngài. Đại nhân ngài không cần phải ngại, nam nhân đều có lần đầu tiên. Nếu ngài lo lắng nàng ta từ chối, ta dạy ngào một cách! Ngài đấy, đi mua một bầu rượu, nửa đêm giả vờ như mình đã uống say, đi nhầm phòng, đi vào phòng của nàng ấy. Nàng ta không đuổi ngài ra ngoài, chính là ngâm thừa nhận sự tiếp cận của ngài, ngài nắm chặt cơ hội! Nếu ngày hôm sau nàng ta trách móc, ngài liên nói mình đã uống nhiều rồi, không nhớ nữa, như vậy cũng không ngại ngùng!"
Ám vệ không nhịn được đưa đầu vào qua khe hở của rèm, nghi ngờ hỏi: "Đây chẳng phải là lợi dụng lúc người ta gặp khó khắn sao?"
Uất Trì Tu nói liên thuyên: "Ngươi hiểu cái gì, đây gọi là thêm can đảm! Nếu nha đầu đó không đồng ý, nhất định một cước đá thiếu gia nhà ngươi ra ngoài, ngươi đừng lo lắng thay nàng ta, nàng ta không phải người có thể chịu thiệt. Hay là ngươi lo lắng cho thiếu gia nhà ngươi đi, nếu ngài ấy bị đá ra ngoài, nếu bị nha đầu đó ép thành bánh quả hồng..."
Thần sắc Vệ Đình lạnh như băng: "Nói năng lung tung cái gì thế? Ta mới không nghe."
Một khắc sau, Vệ Đình ôm một vò rượu về nhà.
Hôm nay Tần Thương Lan cũng đến.
Ban đầu ông ấy định vào cung diện kiến hoàng thượng nhưng sau khi suy nghĩ lại, ông ấy lại thấy rằng có một số chuyện hiểu lâm quá lớn, ông ấy cần phải giải thích rõ ràng cho cháu gái béo nhỏ của mình.
Tô Tiểu Tiểu đang diễn kịch ở Quốc Công phủ, diễn đến mức hăng say, còn tưởng rằng Tần Thương Lan đến để tính sổ sau mùa thu, ai ngờ Tần Thương Lan chẳng hề nhắc đến chuyện nàng gài bẫy Tần Triệt.
"Phụ thân và Nhị Cẩu đi đâu rồi?"
Tần Thương Lan hỏi.
Tô Tiểu Tiểu vừa nhào bột vừa nói: “A, phụ thân và Đại Hổ đi dắt Tiểu Mã, Nhị Cẩu thì đi mua bột mi.…
Tần Thương Lan ngồi trên chiếc ghế gấp nhỏ phía sau bếp, thỉnh thoảng lại thêm một chút củi.
Ông ấy do dự một lúc, nói một cách hơi bối rối: "Ta đến là để nói với ngươi, ta và Nguyễn Thị không có bất kỳ mối quan hệ nào."
Tô Tiểu Tiểu ừm một tiếng: "Ông đang nói đến đêm say rượu đó sao?"
"Ngươi..." Tần Thương Lan nghĩ rằng mình đã đủ thẳng thắn rồi nhưng không ngờ nha đầu này lại thẳng thắn hơn bản thân ông. Ông ấy nhướng mày: "Lão Hầu Tử nói ngươi biết sao?"
"Không phải!" Tô Tiểu Tiểu quyết định không bán đứng Lão Hầu gia.
Nhưng Tần Thương Lan cũng không phải là kẻ ngốc. Trên thế gian này, ngoài Tô Sóc ra không còn ai có thể nghe nàng kể những chuyện cũ.
Tần Thương Lan giận đến mức không thốt nên lời.
Kẻ họ Tô kia, sớm muộn gì cũng sẽ bị trừng trị!
"Tối hôm đó ta thực sự đã uống quá nhiều đến mức bất tỉnh. Khi tỉnh dậy, ta thực sự đang năm trên giường của nàng ấy... nhưng ta... chắc chắn không hề chạm vào nàng ấy."
Ông ấy là nam nhân, trong lòng vẫn biết rõ mình có chạm vào người nữ nhân hay không.
Tô Tiểu Tiểu: "Ừm”"
Tần Thương Lan nhìn nàng ấy với vẻ lo lắng: "Ngươi... tin ta hay không?”
Dù người khác có nghĩ oan ông ấy như thế nào, ông cũng không quan tâm.
Nhưng ông ấy quan tâm đến suy nghĩ của mấy đứa nhỏ này.
"Tin ông." Tô Tiểu Tiểu nói.
Đây là người đầu tiên nói tin ông ấy.
Tần Thương Lan xúc động đến mức suýt khóc.
Giây tiếp theo, ông ấy nghe thấy Tô Tiểu Tiểu nói một cách nghiêm túc: "Một nam nhân trong tình trạng say xỉn không thể quan hệ được. Nếu có thể, điều đó có nghĩa là hắn ta không tỉnh táo, lúc đó chắc chắn là có ý thức nhớ rõ mình đã làm gì. Nếu sáng hôm sau dậy không nhớ gì hết thì chắc chắn là uống say quên trời đất, đâu còn sức để lâm trận nữa chứ?"
"Khụ khụ khụt"
Bạn cần đăng nhập để bình luận