Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 110: Gay 1

Chuong 110: Gay 1Chuong 110: Gay 1
Vệ Đình hu một tiếng không trả lời.
Tô Tiểu Tiểu sờ tay hắn.
Vệ Đình nhíu mày lại: Làm cái gì?
Tô Tiểu Tiểu nói: "Tay lạnh thành như vậy, còn không trở về? Đi thôi! Lại ngôi nữa, sẽ thành đát"
Nàng vừa đứng dậy, vừa đi lấy quải trượng của Vệ Đình, ngoài ý muốn phát hiện quải trượng bị gấy.
"Ngươi..." Nàng kinh ngạc chớp mắt một cái, tiện đà nhìn về phía chân của hắn: "Ngươi ngã?"
"Không có." Vệ Đình mặt vô biểu tình nói.
Tô Tiểu Tiểu ngồi xuống, vén ống quần bên trái của hắn lên, nhìn đầu gối máu tươi đầm đìa, nói: “Còn nói không ngất"
Miệng vết thương cảng chân của hắn sâu, tuy khâu lại bên ngoài, vẫn cần phải khôi phục hoàn toàn vẫn cần một thời gian.
Lúc này hay rồi, cẳng chân không khỏi hẳn không nói, đầu gối lại ngã tróc da.
"Đừng ngồi, trở về bôi thuốc." Tô Tiểu Tiểu đứng lên, một bàn tay cầm lấy quải trượng bị gãy, một cái tay khác duỗi đến trước mặt hắn.
Thấy Vệ Đình không động đậy, nàng quơ quơ tay nhỏ béo của mình: "Bị thương ở chân mà thôi, ngươi không phải là trông cậy vào ta cõng ngươi chứ? Ta chính là cô nương gia nũng niul Nào cõng được một đại nam nhân như ngươi?”
Vẻ mặt của Vệ Đình phức tạp mà nhìn nàng một cái.
Cuối cùng Vệ Đình vẫn đỡ tay nàng, hai người đội gió tuyết đầy trời, bước từng bước một đi về nhà.
Đi rồi vài bước, Tô Tiểu Tiểu nói: "Được rồi, ta thu hồi lời nói vừa rồi, ta là một mập mạp hai trăm cân, đè không sao, ngươi đừng không dám dùng lực.
Quá đè vào chân bị thương của mình, sẽ khiến thương thế chuyển biến xấu.
Vệ Đình do dự một lát, thoáng lại gần trên người nàng chút.
Tô Tiểu Tiểu nghĩ đến chuyện đêm nay, ho nhẹ một tiếng, ngạo kiều mà nói: "Kỳ thật hôm nay ngươi không giúp ta, ta cũng có thể thoát thân, ta tìm được chứng cứ không ở hiện trường cho chính mình."
Vệ Đình a một tiếng: “Ai nói ta giúp ngươi? Ta là giúp Nhị Cẩu, ngươi đừng tự mình đa tình."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ha ha, ai tự mình đa tình? Nhị Cẩu là đệ đệ của ta, cần ngươi giúp?"
Vệ Đình nhàn nhạt nói: "Hắn gọi ta là tỷ phu." Tô Tiểu Tiểu nói: "Gọi ngươi là tỷ phu, ngươi chính là tỷ phu của hắn? Ta gọi ngươi là tướng công, ngươi là tướng công của ta sao?"
Vệ Đình nói: "Vậy phải xem ngươi gọi như thế nào."
Tô Tiểu Tiểu dừng lại bước chân, nhìn hắn thật sâu, nhoẻn miệng cười: "Tướng công -"
Vệ Đình: ”... Thật khó nghe.”
Hất một chậu nước lạnh, nháy mắt Tô Tiểu Tiểu đen mặt.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, khi đi ngang qua nhà họ Tô, gặp phải Tô Cẩm Nương ra đổ nước.
Tô Cẩm Nương nhìn hai người đỡ nhau đi về phía trước trong gió tuyết, bỗng nhiên mở miệng gọi Tô Tiểu Tiểu lại.
“Tô Đại Nhal”
Nàng ta buông bồn gỗ, bước nhanh đi đến trước mặt hai người.
Tô Tiểu Tiểu không rõ nguyên do nhìn nàng ta: "Có việc?"
Trong ấn tượng mình và vị hoa thôn này không có giao tình gì, thôn hoa coi thường nàng, nàng nhìn tất cả tiểu đồng bọn cũng đều đi nịnh bợ hoa thôn.
Vẻ mặt của Tô Cẩm Nương hơi khẩn trương, nàng ta cố tình không nhìn Vệ Đình, mà là nhìn chằm chằm Tô Tiểu Tiểu nói: "Mới vừa rồi vì sao ngươi phải bôi nhọ ta? Ta và Vương vô lại rõ ràng cái gì cũng đều không có! Ngươi là đang cố ý hủy danh tiết của ta sao? Ta đắc tội ngươi sao?”
Hoa thôn tức giận hơi lớn rồi.
Tô Tiểu Tiểu hơi mỉm cười nói: "Ta không nói như vậy, ngươi sẽ nguyện ý đứng ra thay ta làm chứng không ở hiện trường sao?"
Hô hấp Tô Cẩm Nương cứng lại, anh mắt liếc nhìn ngó Vệ Đình: "Ta... Ta đương nhiên sẽ."
Tô Tiểu Tiểu cười lạnh: "Tô Cẩm Nương ngươi cho rằng ta mù sao? Lí chính mới vừa hỏi ai có thể thay ta chứng minh trong sạch, ngươi đã lôi kéo nương của ngươi rời đi, vậy nói như thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận