Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1231: Kết Thúc Hôn Lễ 1

Chương 1231: Kết Thúc Hôn Lễ 1Chương 1231: Kết Thúc Hôn Lễ 1
Tô Thừa không nói chuyện.
Ông ấy đã sắp không kiềm chế được rồi, sợ vừa mở miệng ra đã không nhịn được mà khóc oà lên một tiếng.
Tần Thương Lan nhìn Vệ Đình.
Là ánh mắt võ tướng nhìn võ tướng, cũng là cái nhìn chăm chú của trưởng bối đối với vãn bối.
"Vệ Đình, bắt đầu từ ngày hôm nay, tôn nữ bảo bối của bản thân ta giao cho ngươi đó, ta hy vọng ngươi hiểu rằng, nàng ấy không chỉ là tôn nữ của Tần Thương Lan ta, mà còn là đại tiểu thư của cả quân Tần gia thề chết để bảo vệ, nếu như ngươi dám có lỗi với nàng ấy dù chỉ một chút, ta và quân Tần gia quyết không khoan dung!"
Vệ Đình là một tên không có mặt mũi liêm sỉ, vậy mà lúc này hắn vô cùng nghiêm túc: "Vâng, tổ phụ, Tiểu Thất nhớ rõ rồi."
Tô Tiểu Tiểu ngồi trong kiệu hoa, mặc dù nàng không nhìn thấy, nhưng nàng có thể nghe thấy.
Nàng che ngực lại.
Cảm giác thật là kỳ lạ.
Nàng là người vì ăn thịt mà đến, tại sao trong tim lại thấy hơi nóng nóng chứ?
Trong tiếng kèn trống tưng bừng náo nhiệt, đội đón dâu lên đường.
Thanh thế của cuộc hôn lễ này rất lớn, gân như một nửa bách tính của kinh thành đều vội vàng chạy đến vây xem.
Trong một sương phòng trên tầng hai.
Tần Yên Nhiên đeo mạng che mặt ngồi bên cạnh cửa sổ, nhìn chằm chằm vào hiện trường hôn lễ có thanh thế lớn này, khó khăn lắm mới tu thân dưỡng tĩnh một tháng để bình tĩnh lại được, lúc này đột nhiên bị vỡ nát tan tành.
Nàng ấy nghĩ đến bản thân vào buổi tối đen kịt, được đưa vào phủ đệ của Đại hoàng tử từ cửa phụ trên chiếc kiệu mộc mạc, tồi tàn.
Không có ai đi cùng, cũng không có ai hoan nghênh, bước vào viện tử một cách qua loa...
"Thật là náo nhiệt, công chúa xuất giá cũng chỉ đến thế thôi nhỉ..."
"Đừng nói, ta sống hơn nửa đời người, thật sự chưa từng nhìn thấy nhà ai gả nữ nhi mà có thể phô trương lớn như thế này. Không hổ là thiên kim thật của Tần gia, nếu như là vị thứ xuất trước đó, e là chưa được một nửa của hồi môn như này đâu nhỉ?"
"Cái đó có thể so sánh được sao?" Dưới lầu truyền đến tiếng giễu cợt của mọi người.
Tần Yên Nhiên ghen ghét phát điên, khuôn mặt vặn vẹo, che tai lại hét lên!
Giờ này ngày này, thấy ghen tị trong lòng không chỉ có một mình Tần Yên Nhiên.
Quách Linh Tê cũng đến rồi.
Nàng ta đã được sắc phong thành công chúa Linh Tê, vì để nàng ta yên tâm chuẩn bị gả đi, tổ phụ không cho phép nàng ta ra khỏi cửa nửa bước.
Hôm nay là nàng ta lén chạy ra ngoài.
Nàng ta muốn xem thử, rốt cuộc đại hôn mà nàng ta luôn luôn mong ước sẽ có dáng vẻ như thế nào.
Nàng ta không ngưỡng mộ sự phô trương của Tô Đại Nha, cũng không ngưỡng mộ của hồi môn của đại Nha, nàng ta chỉ ngưỡng mộ Tô Đại Nha đã gả cho nam nhân ưu tú nhất cả thiên hạ này.
Nàng ta lần đầu gặp hắn vào năm mười hai tuổi, thì trái tim đã giao cho hắn rồi.
Sau đó hôn sự được định ra với Vệ Lục Lang, nàng ta từng phản kháng, từng khóc lóc...
Không lâu sau, Vệ Lục Lang xảy ra chuyện ở biên quan.
Trong lòng nàng ta buồn thay cho Vệ Lục Lang, nhưng đồng thời cũng mừng thầm trong lòng, bản thân lại có cơ hội được gả cho hắn rồi.
Chỉ là ai mà ngờ được, cuối cùng người gả cho hắn không phải là bản thân đã quen biết từ nhỏ, mà là một nữ nhân mới gặp chưa đến một năm?
Sao mà nàng ta lại thua được cơ chứ?
"Công chúa, người khóc rồi sao?" Nha hoàn hỏi.
"Ta ngưỡng mộ.' Quách Linh Tê nghẹn ngào nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận