Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1609: An Ai 1

Chuong 1609: An Ai 1Chuong 1609: An Ai 1
Tô Tiểu Tiểu thề thốt phủ nhận: "Không có, là Tiêu Độc Nghiệp muốn tới Bắc Yến tìm dược cho nhị ca, hắn sợ mình không nhận biết, nên khải tấu Cảnh Tuyên Đế, dẫn theo ta."
"Phải không?" Vệ Đình không tin.
Tô Tiểu Tiểu lời lẽ chính nghĩa nói: "Đúng vậy, Tiêu Độc Nghiệp bị ta và Cảnh Dịch bỏ ở phía sau, trong chốc lát chàng tự mình đi hỏi hắn ta!"
Vệ Đình nhìn hai mắt nàng nhìn trời, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng.
Tô Tiểu Tiểu cổ quái mà nhìn hắn: "Chàng cười cái gì?"
Vệ Đình cười như không cười nói: "Ta cười nàng rất không biết nói dối, rõ ràng trong lòng nhớ thương ta đến muốn chết, xa ngàn dặm tới truy phu, còn trước mặt mọi người cho ta thấy cõi lòng, ngoài miệng lại không chịu thừa nhận.”
Tô Tiểu Tiểu mở to mắt hạnh: "Ai trước mặt mọi người cho chàng thấy cõi lòng? Ta chính là..."
Vệ Đình cúi đầu, phủ lên cánh môi bị gió lạnh thổi đến khô nứt của nàng.
Tô Tiểu Tiểu bị hôn đến mặt đỏ tai hồng, trong tim đập kinh hoàng, đại não như là thiếu oxy.
Hắn chậm rãi buông nàng ra.
Tô Tiểu Tiểu được hô hấp, lập tức nói: "Ta còn chưa nói xong, ta... Um —"
Không ai biết một thoáng hắn thấy nàng xuất hiện, trong lòng hiện lên vui mừng như thế nào, còn có câu nói kia của nàng, mỗi chữ đều đập vào trong tâm khảm của hắn.
Phù Tô chậm rãi tỉnh, hắn ta nhìn hai người trong suối nước nóng, ta là nên ngấy đi hay không?
Tô Tiểu Tiểu: "Vệ Đình! Chàng để ta nói cho hết lời!"
Vệ Đình ôm nàng, cái trán đè lên trán nàng, tiếng nói giàu có từ tính nhàn nhạt nói: "Neu Phù Tô ngươi không chết mà nói, nhanh cút cho ta."
Cút làm gì? Không phải hai các ngươi là muốn —
Trời ơi! AI
Phù Tô che đôi mắt lại, lanh le lăn điI
Trời đầy tuyết đi săn thú là khảo nghiệm năng lực của thợ săn, may mà Cảnh Dịch chính là một thợ săn tốt ngàn dặm mới tìm được, hắn ta bắt một đôi gà rừng, một đôi thỏ hoang, đang xách trở vê thì gặp Phù Tô lại đây.
"Sao ngươi lại tới đây?" Cảnh Dịch hỏi.
Phù Tô tổng không thể nói ta là bị thiếu gia đuổi đi, hắn ta ho nhẹ một tiếng, nói: "Ta tới giúp ngươi đi săn. "Không cần, ta bắt xong rồi." Cảnh Dịch nói.
"A." Phù Tô lại nói,'Chúng ta cùng nhau tìm sơn động đặt chân? Đêm nay hẳn là không đi ra được.
"Tìm được rồi." Cảnh Dịch nói.
Không phải chứ, ngươi là tiểu hầu gia toàn năng gì vậy? Có thể giữ miếng cơm cho chúng ta những ám vệ này hay không?
Cảnh Dịch nhìn về phía sau hắn ta: "Tân Tô đâu?"
Ngươi xác định ngươi hỏi không phải Tần Tô và Vệ Đình chứ?
Thiếu gia đáng thương.
Phù Tô mặt không đổi sắc nói: "Ngâm suối nước nóng giải độc không nhanh như vậy, trong chốc lát bọn họ mới lại đây."
Cảnh Dịch dừng một chút: "Ta đi tìm nàng."
"Đừng đừng đừng!" Phù Tô giữ chặt cánh tay Cảnh Dịch: "Ngươi không cần đi tìm, bọn họ sẽ tu mình đến."
Ngươi đi sẽ phá hỏng thiếu gia và phu nhân cửu biệt gặp lại, tâm sự lẫn nhau.
Phù Tô nói tiếp: "Hơn nữa trong sơn động khẳng định cũng cần dọn dẹp thu thập, cũng không thể lộn xộn mà để thiếu phu nhân đặt chân."
Cảnh Dịch nghĩ lại cảm thấy có lý, câm theo con mồi đi thu thập sơn động.
Phù Tô thở phào một hơi, cũng may thiếu phu nhân là tử huyệt của Cảnh tiểu hầu gia, bằng không mình có thể không ngăn được hắn ta, thiếu gia lại nên ghi ta một công.
Tô Tiểu Tiểu và Vệ Đình từ suối nước nóng ra đã là hơn nửa canh giờ sau, Vệ Đình vẻ mặt thoả mãn, thần thanh khí sảng, Tô Tiểu Tiểu ngay cả sức lực cũng không còn.
Lúc này là Vệ Đình bế nàng lên.
Nước suối ấm áp, ra thì trên người ướt dâm de, tuyết sơn gió lạnh thổi, khiến hàm răng người run lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận