Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2401: Hổ Đầu Bang Te Tụ, Chân Tướng Ở Toái Bắc Quan 2

Chương 2401: Hổ Đầu Bang Te Tụ, Chân Tướng Ở Toái Bắc Quan 2Chương 2401: Hổ Đầu Bang Te Tụ, Chân Tướng Ở Toái Bắc Quan 2
Tô Tiểu Tiểu không muốn làm phiền lão nhân, định nhẹ nhàng rời đi.
Lão nhân nhàn nhạt lên tiếng: "Tên tiểu tử này có lẽ có thể nhân họa đắc phúc, nếu như có thể mượn cơ hội này xông tới tâng thứ tư của Lưu Tinh Bộ..."
Lưu Tinh Bộ tổng cộng có bảy tầng, các trưởng lão của Thiên Cơ Các cũng chỉ luyện đến tầng thứ năm.
Vệ Đình tuổi còn trẻ đã có thể bước vào tầng thứ tư, đưa mắt nhìn khắp đảo Thiên Sơn cũng chỉ được vài người ít ỏi mà thôi.
Trận đánh này không ăn đánh uổng phí... Tô Tiểu Tiểu cười, nói: "Đó cũng là bởi vì có một sư phụ lợi hại như tiền bối!"
Lão nhân nói: "Điều đó là tất nhiên."
Tô Tiểu Tiểu: Ngài thật đúng là không khiêm tốn.
Lão nhân dặn dò: "Lần sau đừng như vậy nữa, rất nguy hiểm đó."
Tô Tiểu Tiểu ngoan ngoãn đáp: "Vâng, tiền bối."
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại hiểu rõ, Vệ Đình chính là một người liều mạng như vậy, chắc chắn nếu như lần sau lại gặp phải nguy hiểm như vậy, hắn vẫn sẽ không màng sống chất.
Lão nhân không nói thêm gì nữa, trán ông ấy rịn ra một lớp mồ hôi mỏng tinh mịn.
Tô Tiểu Tiểu thức thời đi ra ngoài.
Hôm sau, Quốc Tử Giám nghỉ.
Tô Nhị Cẩu chuẩn bị cho Đại Hổ, Nhị Hổ, Tiểu Hổ một bất ngờ to lớn.
"Đại Hổ, Nhị Hổ, Tiểu Hổ, mấy đứa xem ai tới đây?"
Ba đứa nhỏ đang ăn sáng ở chỗ Trình Tang, nghe vậy đồng loạt nhìn về phía Tô Nhị Cẩu.
Tô Nhị Cẩu nhường lối sang bên cạnh, để lộ bất ngờ phía sau.
Ba đứa nhỏ đồng loạt mở to mắt: "Oal"
"Tứ Phủ!" Tiểu Hổ trượt từ trên ghế xuống.
Đáy mắt Tông Chính Huy hiện lên một chút kinh ngạc: "Đại Thực Mã đẹp quá."
Nhị Hổ cũng bò xuống đi ôm Tứ Hổ.
Đại Hổ không nhanh chóng chạy đến đó, mà vô cùng tiểu thân sĩ giới thiệu với Trình Tang và Tông Chính Huy: "Tang Tang, bệ hạ, nó là con ngựa bọn con nuôi trong thôn, tên Tứ Hổ, sắp hai tuổi rồi!" Tứ Hổ và gấu con ngang ngửa tuổi nhau.
Chỉ có điều, Tứ Hổ lớn nhanh, lại rèn luyện nhiều ngày ở quân doanh, cường tráng giống như một con tuấn mã hai tuổi.
Gấu con thì béo ¡, nho nhỏ, trông như chỉ mới một tuổi.
Trình Tang cưng chiêu sờ đầu Đại Hổ: "Tứ Hổ và Đại Hổ đều đáng yêu như nhau."
Đại Hổ xấu hổ đỏ cả lỗ tai nhỏ.
Tranh sủng thành công.
Đệ đệ thối né qua một bên.
Nhị Hổ ngẩng đầu lên: "Tứ Hổ ngươi cao thật đó."
Lúc vừa đến nhà, Tứ Hổ còn bú bình sữa cùng bọn chúng, bây giờ Tứ Hổ đã là một con chiến mã dự bị rồi.
Tứ Hổ vui vẻ nhảy nhót một lúc.
Tiểu Hổ chỉ vào trong phòng giới thiệu nói: "Tứ Phủ, kia là Tang Tang, kia là bệ hại"
Tứ Hổ quay đầu chạy đi!
Trình Tang ngây người.
Chuyện này... là sao?
Không thích bà ấy sao?
Không bao lâu, Tứ Hổ trở về, trong miệng ngậm một cành hoa mẫu đơn vừa mới hái xuống.
Tứ Hổ đưa hoa cho Trình Tang.
Trình Tang nở nụ cười.
Tông Chính Huy âm thâm thở dài: Người không bằng ngựa mà.
Khi nào ông ta mới có thể đổi được một nụ cười như thế của Tang Tang?
Vệ Đình chữa thương ba ngày ba đêm ở chỗ của lão nhân, Hạ Hầu Ngạn hôn mê gần ba ngày ba đêm.
Nửa đêm sau ngày hôm đó, Hạ Hầu Ngạn cuối cùng cũng tỉnh lại.
Không phải trạng thái mơ mơ màng màng, mà là thật sự đã tỉnh táo.
Hai tay của hắn ta quấn đầy băng gạc, mũi tên trên đùi đã được lấy ra ngoài từ lâu, khâu vết thương lại, cũng bôi thuốc nịt băng vải.
Chỉ là cảm giác đau đớn kia không thể nào biến mất.
Hắn ta nuốt cái cổ họng khô khốc, cố gắng nhớ lại mình đang ở đâu.
Mấy ngày nay, hắn ta cũng không phải hoàn toàn không có lúc tỉnh táo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận