Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1600: Tiểu Tiểu Tới 1

Chương 1600: Tiểu Tiểu Tới 1Chương 1600: Tiểu Tiểu Tới 1
Đúng vậy, nhị ca thông minh như vậy, dù cho mình không nói, lại có cái gì có thể giấu diếm được đôi mắt hắn ta?
Nàng gật đầu, nghiêm túc nói: "Ta sẽ, dược liệu và Vệ Đình, ta đều sẽ mang trở về hoàn hảo không tổn hao gì."
Vệ Thanh nhìn xe ngựa dần dần biến mất ở cuối đường phố, nhẹ nhàng cười: "Thật là một tiểu tử có phúc khí."
Lý Uyển đẩy xe lăn cho hắn ta, tự đáy lòng mà nói: "Đúng vậy, thất đệ muội rất tốt."
Vệ Thanh quay đầu lại, đôi mắt sáng tràn đầy sủng nịch: "Có thể thú được Loan Loan, ta cũng rất có phúc khí."
Mặt Lý Uyển đỏ lên.
Hạ nhân đều ở đây, có thể thu liễm chút hay không?
Tô Tiểu Tiểu hội hợp với Tiêu Độc Nghiệp ở cửa thành.
Tiêu Độc Nghiệp và Tô Tiểu Tiểu đã giao thủ, biết nàng không phải nha đầu tâm thường, không yên tâm bên người nàng mang thêm bất kì một người gì, chỉ xe ngựa phía sau mình nói với nàng: "Bổn vương đã chuẩn bị xe ngựa cho Vệ phu nhân."
Tô Tiểu Tiểu nhàn nhạt liếc hắn ta một cái, mặt không biểu tình mà đi xuống xe ngựa.
Nhưng mà không đợi nàng đi qua, một chiếc xe ngựa mới tinh ngừng ở trước mặt Tô Tiểu Tiểu, xa phu là Cảnh Dịch.
Cảnh Dịch nói với Tô Tiểu Tiểu: "Lên xe."
Tô Tiểu Tiểu hơi sửng sốt.
Tiêu Độc Nghiệp nhíu mày: "Cảnh tiểu hầu gia, ngươi làm gì vậy?"
Tiêu Trọng Hoa từ trên xe ngựa đi xuống ới, vân đạm phong khinh mà nói với Tiêu Độc Nghiệp: "Cảnh Dịch phụng mệnh phụ hoàng, hộ tống đại ca lên Bắc tìm dược."
Hộ tống ta? Sợ không phải muốn nửa đường giết ta đi! Cái lão tam này, rốt cuộc ở trước mặt phụ hoàng làm cái gì, lại khiến phụ hoàng đồng ý chia cho hắn ta một bát canh?
Tiêu Trọng Hoa nói: "Đại ca, người ngươi nên phòng không phải ta, Cảnh Dịch lộ đường sáng ở trước mặt phụ hoàng, một khi đại ca xảy ra bất kì đường rẽ gì, đều sẽ tính ở trên đầu ta và phủ Uy Võ Hầu. Hai chúng ta đấu thảm, tiện nghi lại là ai? Cảnh Dịch và ngươi cùng đi, với ngươi trăm lợi mà không hại. Ngươi yên tâm, công lao là của ngươi, ta không đoạt với ngươi."
Thái độ này có thể nói đủ thành ý, hơn nữa tối hôm qua Tần Yên Nhiên nhắc nhở Tiêu Độc Nghiệp đề phòng Tiêu Thuấn Dương lần nữa, cuối cùng Tiêu Độc Nghiệp tiếp nhận đồng hành với Cảnh Dịch.
Tô Tiểu Tiểu ngồi trên xe ngựa: "An Vương điện hạ, ta đi đây." Tiêu Trọng Hoa nhìn chăm chú nàng thật sâu: "Đi đường cẩn thận."
Chuyến này chỉ vì tìm dược, vì tránh cho cành mẹ đẻ cành con, bọn họ lấy thân phận thương nhân đi ra ngoài, Tô Tiểu Tiểu và Cảnh Dịch cũng không mang một người tùy tùng, Tiêu Độc Nghiệp dẫn theo một người hầu, một xa phu với sáu gã hộ vệ thân thủ bất phàm.
Trận đại tuyết đầu tiên ở kinh thành hoàn toàn rơi xuống, nhanh chóng bao phủ tòa hoàng thành nguy nga này.
Vệ Đình và Phù Tô chỉ xuất phát trước một ngày, Tô Tiểu Tiểu không phải không thử đuổi theo hai người, nhưng đầu tiên, tốc độ hai người lên đường quá nhanh, thứ hai, có Tiêu Độc Nghiệp kéo chân sau nuông chiều từ bé này.
Hắn ta lại bị say xe ngựa, Tô Tiểu Tiểu quả thật không dám tin.
May mà Toái Bắc Quan cũng không có xa xôi như Tây Đô, bọn họ không ngừng đẩy nhanh tốc độ, rốt cuộc là ở sau hai mươi ngày đến Toái Bắc Quan.
Nơi này cách nơi tri trấn của Tần Thương Lan và Tô Mạch không đến năm mươi dặm, nhưng mà Tô Tiểu Tiểu tạm thời không rảnh đi chào hỏi với bọn họ.
Dọc theo đường đi nàng cũng chưa đuổi theo Vệ Đình, tám chín phần mười Vệ Đình đã lẻn vào Bắc Yến, lấy tính tình của Vệ Đình, một khắc hắn cũng sẽ không trì hoãn, lập tức sẽ tiến vào Thiên Sơn.
Chỉ có thể câu nguyện Tuyết Vực Thiên Ma không dễ dàng bị tìm được như vậy, hắn có thể chờ mình đi cứu hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận