Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1703: Lãnh Gia Bị Báo Ứng 3

Chương 1703: Lãnh Gia Bị Báo Ứng 3Chương 1703: Lãnh Gia Bị Báo Ứng 3
Trong một căn lều của Lãnh gia, một con vẹt đuôi dài chui qua khe hở với một viên thuốc trong miệng, ném viên thuốc vào lò than và nhảy ra ngoài với một tiếng kêu!
Khói nhẹ thoát ra từ lò than, bị Lãnh Chiêu đang ngủ hít vào.
Ước chừng nửa giờ sau, Lãnh Chiêu đột nhiên mở mắt, từ trên giường ngồi dậy.
Hắn ta mở mắt ra, nhìn thấy áo giáp vàng đứng ở trước giường, hắn ta sợ đến mức toàn thân run rẩy: "Vệ Tư!"
Vệ Tư mặc chiến áo giáp vàng, cầm một thanh kiếm sắt đen đứng trên mặt đất, tay nhẹ nhàng đặt lên chuôi kiếm: "Đã lâu không gặp, Lãnh Chiêu."
Lãnh Chiêu sợ đến mức lăn ra khỏi giường, chật vật đứng dậy, lùi về bên cạnh vài bước, giọng run run nói: "Ngươi... sao ngươi lại ở đây... ngươi chưa chết sao? ..."
Vệ Tư nói: "Ngươi giết ta còn chưa đủ, còn giết cả con trai ta, ta tới báo thù Lãnh Chiêu ngươi."
Lãnh Chiêu nuốt nước bọt, kinh hãi nhìn Vệ Tư: "Chuyện năm đó xảy ra... đừng trách ta... là Bạch Liên Giáo muốn hại ngươi... Ta đành phải tiết lộ tung tích của ngươi."
Vệ Tư chĩa kiếm vào hắn ta: "Bạch Liên Giáo đã chết, hiện tại đến lượt ngươi."
Ông ấy dùng kiếm bổ xuống Lãnh Chiêu.
Lãnh Chiêu đã bị đánh thuốc mê, đầu óc hỗn loạn, không triển được võ công cùng khí lực, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, máu bắn tung ra ba thước!
Hắn ta chật vật ngã xuống đất, nhìn vết máu trên lều, rồi nhìn Vệ Từ đang đi vê phía mình như Luyện Ngục Tu La, hắn ta sợ đến mức ngã xuống.
Nếu tỉnh táo thì hắn ta sẽ không bao giờ như thế này.
Thuốc tăng thêm ảo giác của hắn ta và khuếch đại cảm xúc bên trong của hắn ta, đó là nỗi sợ hãi đối với Vệ Tư.
Hắn ta ôm đầu chạy ra khỏi lều, đụng phải một đám lính tuần tra.
"Lãnh tướng quân, ngài làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Người cam đầu hỏi.
Thực ra Lãnh Chiêu không bị thương, nhưng ảo giác của hắn ta nghiêm trọng đến mức hắn ta cảm thấy như bị Vệ Tư chém.
Hắn ta run ray quay lại và nắm lấy người cầm đầu bằng đôi tay "đẫm máu".
"Vệ Tư tới đây... Vệ Tư đến báo thù ta... không phải ta... là Bạch Liên Giáo... Bạch Liên Giáo bảo ta làm... Lãnh Thiên Nam cũng đồng ý ... ta chỉ tung tin... là bọn hắn yêu cầu ta làm vậy... Vệ Đình cũng là ta tung tin...'
Hắn ta nói năng lộn xộn nhưng đám người vẫn hiểu. Chính hắn ta là người đã tiết lộ tung tích của Vệ Tư cho Bắc Yên, chẳng trách họ lại bị Bắc Yên phục kích vào lúc nửa đêm.
Về việc hôm nay Vệ Đình dẫn quân đến núi Mang để đốt lương thảo, chính hắn ta là người đã báo cho Hách Liên Nghiệp.
Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Lãnh Chiêu thay đổi.
Ảo giác của Lãnh Chiêu khiến hắn ta nhìn thấy Vệ Tư đang tiếp tục dùng kiếm truy đuổi mình, hắn ta hoảng sợ bỏ chạy, trong cơn hoảng loạn, hắn ta rơi xuống giếng.
"Cứu mạng —cứu ta—cứu ta—”
Các tướng sĩ đứng ở miệng giếng và nhìn hắn ta.
Hắn ta liều mạng la lên.
Ngày càng có nhiều binh lính tụ tập xung quanh.
"Cứu ta——uh——Ta không biết bơ——uh——cứu ta一一"
Hắn ta bị nghẹn nước và vùng vẫy đau đớn dưới nước.
Tuy nhiên, không ai cứu hắn ta.
Uý Trì Tu giấu đi thân thế và danh tiếng của mình, mặc áo giáp vàng trở về trại của Vệ Đình và Cảnh Dịch.
Hắn ta cảm thấy eo của mình sắp gấy sau mấy lần mặc bộ quần áo như vậy.
Hắn ta ôm cái eo đau nhức của mình, nghiến răng nghiến lợi lam bẩm: "Vệ Tư tướng quân có eo tốt thận tốt... Khó trách hắn thể sinh nhiều con trai như vậy..."
Lãnh Chiêu có kết quả như này hoàn toàn là do hắn ta gieo gió gặt bão.
Tuy nhiên, đây vẫn chưa phải là kết thúc, báo ứng của Lãnh gia mới chỉ bắt đầu, từ nay về sau những thứ bọn hắn đã cướp của Vệ gia sẽ phải trả lại từng chút một.
Những tiếng than khóc xé lòng phát ra từ trại của Lãnh Quỳ——
Tô Tiểu Tiểu trở mình, an tâm đi ngủ. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận