Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2985: Huynh Đệ Đoàn Tụ 2

Chương 2985: Huynh Đệ Đoàn Tụ 2Chương 2985: Huynh Đệ Đoàn Tụ 2
Họ biết Lăng Vân đã đến Tây Tấn, người đi cùng Vân Sương chắc chắn không phải Lăng Vân, nhưng họ không ngờ lại là Giang Quan Triều!
Điều kỳ lạ hơn nữa là tại sao Vệ Tiểu Bảo lại ngồi trong lòng Giang Quan Triều?!
Nói đến chuyện này, Vệ Tư vô cùng buồn bực!
Ông đã ôm tôn nữ bảo bối đến, Giang Quan Triều vừa đi, tôn nữ bảo bối khóc!!!
Bé con ... khóc!
Ngày mình đi, bé con, không, có, khóc!
Mặc dù không rơi nước mắt, nhưng trong lòng Vệ Tư vẫn dâng lên một nỗi ghen tuông nồng đậm!
Ông ra hiệu cho Vân Sương bế.
Vân Sương: "Ta bế không được, suốt đường, đều là ông ta bế."
Vệ Tư:”...
Tô Tiểu Tiểu: "Tiểu Bảo!"
Vệ Tiểu Bảo nghe thấy giọng nói của mẫu thân, lập tức đưa cánh tay nhỏ bé như hoa sen ra: "Ô oa ô oal"
Người duy nhất có thể cướp được bảo bối từ tay máy ném bóng xuất hiện.
Tô Tiểu Tiểu ôm nữ nhi mập mạp lại.
Nặng hơn nhiều, xem ra dọc đường ăn khá tốt.
Lúc đó, nàng đã để lại sữa bột và thức ăn dặm, có lẽ nàng không ngờ lại nuôi được một "tiểu tráng sĩ' như vậy.
Trước đây là ai nói cung chủ nương không biết chăm sóc trẻ con?
Đây không phải là nuôi rất tốt sao?
"Ô oa ô oal"
Vệ Tiểu Bảo lại đi giật vạt áo Tô Tiểu Tiểu tìm sữa ăn.
Miệng Tô Tiểu Tiểu giật giật: Tám tháng rồi, vẫn chưa từ bỏ saol
Vệ Đình vội vàng kéo đứa nhỏ lại.
Vệ Tiểu Bảo rất hung dữ: "Ô oal"
Vệ Đình: "Ta là cha con đấy!"
Vệ Tiểu Bảo tủi thân: "A ba a ba." Vệ Tư tát một cái vào gáy Vệ Đình: "Không được hung dữ với Tiểu Bảo!"
Vệ Đình đột nhiên bị cha ruột ˆyêu thương : "...'
Vệ Đình liếc mắt, nhìn thấy Giang Quan Triều đang giơ tay giữa không trung.
Cha ta đánh ta thì thôi đi, ngươi cũng muốn đánh ta là sao?
"Nương."
"Nương."
Vệ Đình và Tô Tiểu Tiểu gọi nương.
Vân Sương gật đầu, liếc nhìn hai người: "Cố ý phải không?"
Bà ấy không ngốc, sau khi hết kinh ngạc ban đầu, bà ấy nhanh chóng phản ứng lại.
Hai phu thê căn bản là muốn dụ bà ấy ra đảo, cố ý để lại đứa trẻ.
Thời gian họ lên đường chỉ chênh lệch nhau một hoặc hai canh giờ, nhưng Vệ Tiểu Bảo còn nhỏ, không thể đi đường quá nhanh, sợ bà ấy không chịu nổi.
Trên đường vừa đi vừa chơi, mới đến Đại Chu muộn hơn nhiều ngày.
Vệ Đình đến chào hỏi Giang Quan Triều, tử địch của cha ruột.
Không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh cửu, nói thế nào thì Liên minh Sát thủ hiện nay cũng coi như là một nửa đồng minh.
Tuyệt đối không phải để trả thù cha già của mình.
"Lúc đó trên đảo không có thuyền lớn, ta đi thuyền của Liên minh Sát thủ ra khơi, suốt đường này đa tạ Giang minh chủ."
Vân Sương kể lại sự việc trên đường một cách khách quan và trung thực.
Bà ta không nói đến chuyện ném bé con chơi cao, đây là yêu cầu của Giang Quan Triều.
Giang đại minh chủ muốn mặt mũi, muốn duy trì hình tượng sát thủ lạnh lùng tàn bạo.
Ánh mắt đầy ẩn ý của Tô Tiểu Tiểu dừng lại trên một vết sữa nhỏ trên vạt áo Giang Quan Triều.
Nhìn ra được, nếu không ném cao hơn Sát Nô, thì Vệ Tiểu Bảo sẽ không thèm.
"Nội tổ mẫu!"
"Nội tổ mẫu!"
"Nội tổ mẫu!"
Ba Tiểu Hổ nhảy ra khỏi vòng tay của phương tiện đi lại, chạy lon ton về phía Vân Sương. "Đại Hổ Nhị Hổ Tiểu Hổi"
Sau nhiêu ngày xa cách, cuối cùng Vân Sương cũng gặp lại ba đứa trẻ mà bà ấy luôn nhớ thương, bà ấy ngồi xổm xuống, ôm chặt ba đứa trẻ vào lòng.
Vân Sương chỉ hơn ba mươi tuổi, trông trẻ hơn tuổi thực, các tiểu thiếu gia gọi một tiếng nội tổ mẫu, những gã sai vặt cũng không dám tin.
Ba đứa trẻ hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của bà ấy.
"Nội tổ mẫu, Đại Hổ rất nhớ bài"
"Nhị Hổ cũng nhớt"
"Tiểu Phủ nhớ nhất!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận