Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 82: Tri Lieu 2

Chuong 82: Tri Lieu 2Chuong 82: Tri Lieu 2
Hắn ta vừa nói xong, ánh mắt không chút né tránh nhìn thẳng vào ánh mắt của phụ thân mình: "Phụ thân, phụ thân có nhớ rõ con đã nói với phụ thân, cô nương đã cứu đứa nhỏ bị mắc nghẹn ở Cẩm Ký không? Chính là nàng!"
Viện trưởng Thẩm nghe nhi tử giải thích, sắc mặt càng lạnh lùng hơn: "Cho nên ngươi đã tìm một cô nương nông thôn đến trị liệu cho công tử? Con còn nhớ lời cảnh cáo của ta sao? Đúng là vớ vẩn!"
"Con..." Thẩm Xuyên muốn nói lại thôi.
Hắn ta cũng không mời Tô cô nương tới chữa bệnh cho công tử, hắn ta còn chưa có cơ hội nhắc tới chuyện này với Tô cô nương.
Nhưng bây giờ giải thích điều này có vẻ hơi...
Viện trưởng Thẩm trầm giọng nói: "Thẩm Xuyên! Còn không mau tránh ra cho tai"
Nô bộc ngoài cửa đã sớm vào vị trí, tùy thời chuẩn bị nhào tới bắt lấy thôn nữ mập mạp kia.
Thẩm Xuyên nóng nảy: "Phụ thân, phụ thân có thể tin con một lần được không..."
Viện trưởng Thẩm chắp tay sau lưng, nghiêm mặt nói:"Ta nói lần cuối cùng, tránh ra, nếu không ta sẽ cho người trói con cùng đi đến nha môn."
Thẩm Xuyên buồn bực hừ một tiếng: "Còn nói con không phải là do phụ thân nhặt được, phụ thân lại đối xử với thân nhi tử của mình như vậy sao?"
Viện trưởng Thẩm tức giận đến khóe miệng co rút.
Ánh mắt Thẩm Xuyên lơ đãng liếc về phía cửa: "Cảnh công tử! Ngươi tới rồi!"
Nô bộc ngoài cửa vội vàng cúi người hành lễ.
Viện trưởng Thẩm cũng theo bản năng quay đầu lại.
"Tô cô nương, đắc tội rồi!"
Thẩm Xuyên nắm lấy cổ tay Tô Tiểu Tiểu, dẫn nàng phóng ra ngoài cửa.
"Nghịch tử!"
Viện trưởng Thẩm tức giận đến suýt chết.
Thẩm Xuyên kéo Tô Tiểu Tiểu bỏ chạy, nhưng không ai ngờ tới, hắn ta vừa chạy ra khỏi phòng, lại hoảng sợ lui trở về.
Ở trước mặt hắn ta là một hộ vệ vóc dáng to lớn và một thiếu niên mặc cẩm y vệ đeo roi chín đoạn[1].
[1]Anh mắt thiếu niên lạnh như băng, khí thế cường đại.
Dù mới chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, nhưng lại có sát khí nghiêm nghị như kim qua thiết mal[2]. [2] Kiểu khí thế ngút ngàn
Giống như hắn ta đã giết người, đã từng uống máu.
Thẩm Xuyên tại nhìn thấy đối phương, hắn ta hoàn toàn không còn chống cự.
Trong đầu hắn ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất
"Xong rồi, xong rồi."
Cái miệng qua đen này của hắn ta, quả nhiên đã gọi được Cảnh công tử đến đây rồi.
Xem ra hôm nay hắn ta và Tô cô nương... Nhất định khó thoát khỏi một kiếp.
Viện trưởng Thẩm cũng thật sự ngạc nhiên khi nhìn thấy thiếu niên cẩm y ở cửa.
Tên khốn nạn không làm việc của con người, bây giờ hắn ta thực sự gặp được Cảnh công tử.
Cảnh công tử không dễ gân, trông có vẻ còn rất trẻ nhưng làm việc cực kì tàn nhẫn.
May mắn tiểu tử này thật sự không có trốn thoát, hy vọng Cảnh công tử có thể nể mặt mình mà tha thứ cho tiểu tử này!
"Cảnh công tử — người quay trở lại đúng lúc quá— Công tử như hắn ta không có thù oán với ai, nhưng có người muốn làm hại hắn ta一"
Trường Bình lại bắt đầu khóc lóc.
Ánh mắt của cẩm y thiếu niên nhanh chóng quét qua hiện trường, dừng lại một lúc trên người biểu ca bất tỉnh, rồi quay lại nhìn người lạ xuất hiện trong phòng.
"Con không buông tay cho ta
Viện trưởng Thẩm trầm giọng mắng.
Thẩm Xuyên đã bị dọa sợ mất mật đến mức quên mất mình còn đang nắm cổ tay mập mạp của Tô Tiểu Tiểu
Ngược lại nàng rất bình tĩnh rút tay ra khỏi tay hắn ta.
Viện trưởng Thẩm vội vàng nói: "Cảnh công tử, xin hãy nghe ta giải thích, khuyển tử không phải cố ý..."
Hắn ta còn chưa nói xong đã bị Trường Bình khóc cắt ngang: "Nàng ta đánh thuốc mê công tử, suýt nữa giết chết hắn... Là nhi tử ông cho nàng ta vào... Còn nói không phải cố ý...
"Cái này..." Viện trưởng Thẩm da đầu tê dại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận