Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 230: Dong Long 3

Chuong 230: Dong Long 3Chuong 230: Dong Long 3
Ban đầu trả 20 văn, Tiểu Ngô Thị đã cảm thấy nhiều rồi, mà nay lại tăng đến tận hai lượng...
Lưu Bình cũng sợ ngây người.
Tức phụ nhi từng nói với Lưu Bình, Đại Nha sẽ không bạc đãi bọn họ, nhưng hắn ta cũng không ngờ có thể nhận nhiều như vậy!
Lưu Bình có làm mệt chết mệt sống ở trấn trên, ăn cám gạo và màn thầu thiu thì một tháng cũng chỉ kiếm được nhiều nhất là một lượng.
Đi theo Đại Nha tuy rằng cũng phải làm nhiều việc, nhưng hắn ta khát có đồ uống, đói có đồ ăn, mệt mỏi có thể nghỉ ngơi, đối phương không chỉ không mắng hắn ta mà còn không trừ tiên công.
Lưu Bình nghiêm túc nói: "Đại Nha, muội trả nửa lượng là đủ rồi! Đưa nhiều lòng ta băn khoăn! Muội giúp gia đình chúng ta quá nhiều, chúng ta không thể đòi hỏi nhiều như vậy!"
Tô Tiểu Tiểu cười: "Người tài giỏi thường nhiều việc, Lưu đại ca không cần băn khoăn."
Thuê Lưu Bình tương đương thuê một anh trai chuyển phát nhanh cộng thêm một thợ mộc, tiên công hai lượng bạc cũng không cao.
Nàng còn chưa nói đến tiên thưởng đâu.
Tô Tiểu Tiểu cười nhẹ, nói: "Luu đại ca và Tiểu Ngô tỷ cố lên, ta sẽ không bạc đãi hai người đâu."
Đương nhiên Lưu Bình tin lời này!
Ở chung một thời gian, hắn ta đã nhận ra, tuy Đại Nha là nữ tử, nhưng bản lĩnh và trí tuệ của nàng còn hơn hẳn nhiều nam to
Tô Tiểu Tiểu nói: "Chúng ta đến chợ trước đi."
Ngày đầu tiên, Tô Tiểu Tiểu muốn mang Lưu Bình đi làm quen đường xá, gặp La Đại Tráng và Thẩm Xuyên, sau này hắn ta sẽ phụ trách việc đi chợ và thư viện, nàng với Tô Nhị Cẩu chuyên tâm bày quán trước cửa Cẩm Kỳ. ...
Sau khi nhóm người Tô Tiểu Tiểu lên đường, Vệ Đình cũng chống quải trượng ra ngoài.
Lúc này trời đã tối, trong thôn không có nhiêu người nên không ai chú ý đến hắn.
Vệ Đình cố gắng bước đi nhẹ nhàng nhất có thể, lặng lẽ đi vê phía quan đạo. ...
La Đại Tráng đã chờ ở chợ từ sớm.
Cha mẹ hy vọng hắn ta ở nhà nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa, đợi đông người hơn rồi hằng ra bày quán.
Nhưng ai bảo hắn đồng ý với tiểu thôn cô kia chứ?
Lúc ăn Tết, bà mối tới nhà giới thiệu vài cô nương, La Đại Tráng không hài lòng lắm, khuôn mặt của tiểu thôn cô cứ hiện lên trong đầu hắn ta.
La Đại Tráng đã ở đây một canh giờ nhưng chẳng thấy bóng dáng đối phương đâu.
Chắc tiểu thôn cô đã quên ước định hôm nay, mất công hắn ta để lại thịt nạc vai thượng đẳng cho đối phương.
“Đại Tráng!"
Tô Tiểu Tiểu đi đến quây hàng, quơ tay trước mặt hắn ta, hỏi: "Ngan người làm gì thế? Có khách nhân muốn mua thịt!"
La Đại Tráng hoàn hồn, ánh mắt nhìn qua Tô Tiểu Tiểu và đại nương đã đợi một hồi lâu ở phía sau: "Ngài muốn hai cân xương sườn đúng không? Ta đây lập tức... Ai nha! Ngươi là ail"
Hắn ta đột nhiên nhận ra tiểu nha đầu bản thân vừa liếc qua hơi sai sai, khác hẳn lúc trước rồi!
La Đại Tráng lại nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu lần nữal
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười: "Đại Tráng?"
La Đại Tráng cảm giác mình thấy tiên nữ.
Một tháng không gặp, Tô Tiểu Tiểu thay đổi rất lớn, cho dù tổng thể không gầy đi nhiều, nhưng các đường nét trên khuôn mặt đã hiện rõ, trông có vẻ ngũ quan gân nhau hơn.
Làn da khô vàng thô ráp trở nên mịn màng căng bóng như thiếu nữ, mắt thường cũng có thể thấy được nàng càng trắng và đẹp hơn.
La Đại Tráng che ngực: Hự, tim đập thật nhanh!
"Có bán thịt không? Không thì ta đi đây!" Đại nương chờ đến mất kiên nhẫn.
"Bán, bán chứ, hai cân đúng không?" Tô Tiểu Tiểu cầm con dao chặt xương trên thớt lên, chặt hai cân xương sườn, dùng lá bánh chưng thành thạo gói lại roi đưa cho đại nương.
"Mới mở hàng, tính ngài ba mươi văn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận