Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 99: Nhạc Phụ Và Tế Tử 2

Chương 99: Nhạc Phụ Và Tế Tử 2Chương 99: Nhạc Phụ Và Tế Tử 2
"Là loại người nào thì trong lòng các ngươi tự biết rõ." Trân Hạo Viễn phủi phủi ống tay áo không nhiễm một hạt bụi nào của mình.
Ý tứ đó rất rõ ràng - - hai tên nông dân chân đất chuyên làm ruộng để kiếm ăn, không kẻ nào là ác bá cường hào, cẩn thận kẻo làm bẩn thánh địa của người đọc sách!
"Ta nói đến đây thôi, các ngươi tự mình giải quyết cho ổn thoả đi!"
Dứt lời, Trần Hạo Viễn phất tay áo rời đi.
Tô Nhị Cẩu nhìn bóng lưng của hắn ta, vò đầu nói thầm: "Tỷ, tại sao đệ đột nhiên lại hơi muốn đánh hắn ta?"
Tô Tiểu Tiểu: "Vậy đệ đi đánh đi?"
Tô Nhị Cẩu sợ hãi: "... Đệ không dám."
Chuyện lần trước cửu cửu và cửu mẫu tới nhà, ngày hôm sau thằng nhóc đã nói với phụ thân. Phụ thân nghe xong không nói một lời nào, chỉ yên lặng quay trở về phòng.
Thằng nhóc không rõ thái độ của phụ thân với người của Trần gia ra sao.
"Đi thôi." Tô Tiểu Tiểu nói.
"Tỷ, tỷ không giận à?" Tô Nhị Cẩu nhanh chân đuổi theo.
Tô Tiểu Tiểu phong khinh vân đạm nói: "Có gì mà phải tức giận? Hắn ta nói chúng ta là loại người nào, chúng ta chính là loại người đó sao? Bây giờ đệ còn nhỏ, sau này sẽ gặp được rất nhiều người như vậy nữa. Người nào mà cũng so đo tính toán thì đệ không thể so đo hết được. Trừ phi hắn ta động đến lợi ích của đệ, không thì không cần phải tự mình phải chịu thiệt."
Bánh gì? Số gì?
Tô Nhị Cẩu vò đầu: "Tỷ, tỷ lại muốn làm món điểm tâm mới sao? Có phải bánh cho Nhị Cẩu không?
Tô Tiểu Tiểu: "..."
Tô Tiểu Tiểu không để ý tới thằng nhóc nữa, Tô Nhị Cẩu lại tự mình tiếp chủ đề ban đầu: "Tỷ, lúc ban đầu khi tỷ nhìn trúng Hà Đồng Sinh, ta đã biết rằng tỷ vì Hà Đồng Sinh cũng là một người đọc sách, trong lòng tỷ... Thật ra vẫn là thương nhớ đại biểu ca."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ta bây giờ không còn thương nhớ nữa, cho nên hắn ta thấy ta như thế nào, ta cũng không hề quan tâm chút nào cả."
Nàng chỉ thương nhớ bạc, thật nhiều thật nhiều bạc!
Tô Nhị Cau nghiêm túc gật đầu: "Cũng đúng, bây giờ tỷ đã có tỷ phu rồi! Tỷ phu đẹp hơn hai người kia rất nhiều!"
Tô Tiểu Tiểu bị Trần Hạo Viễn dán cho cái mác như vậy mà nội tâm cũng không hề gợn sóng, chỉ khi nghe thấy tên Vệ Đình thì đen mặt nắm chặt tay thành một quyền nhol
Sao lại là tiểu gia hoả đó?
Thật sự tức giận đói!
Hôm nay Vệ Đình lại bị Tô lão phụ lôi đi học cách trồng trọt cùng với Tiền Thị.
Miệng vết thương của hắn đã được cắt chỉ, nhưng mà vẫn không thể dùng sức quá mức, chủ lực vẫn là Tô lão phụ.
Nhìn ruộng rau lại một lần nữa bị soàn soạt chẳng ra sao, Tiền Thị tức giận đến nắm chặt nắm đấm, cả người phát run!
Tô lão phụ hậm hực sờ sờ mũi: "Là ngươi để cho ta hái cơ mà..."
Tiền Thị cắn răng: "Ngươi, đó là hái sao? Là nhổi"
Là kiểu nhổ tận gốc!
Tô lão phụ nói thầm: "Ngươi nói có thể nhổ..."
"Hành tây có thể nhổi! Ai bảo ngươi nhổ cả tỏi tươi?!"
Tiên thị tức giận đến mức tức ngực!
Ông trời, ngài để cho tiểu gia hoả này đến lừa bà ta à! Đừng tìm bà ta học trồng trọt nữal
Lừa tiền chỉ lừa mấy đồng xu, học trông trọt thì phá hoại cả nửa mẫu ruộng của bà ta đói!
"Ngươi làm đi!"
Tiền Thị hổn hển nói với Vệ Đình.
Vệ Đình thở dài một hơi, chống gậy khập khiễng đi sang kia.
Hôm nay bà con vây xem còn nhiều hơn so với hôm qua, thậm chí ngay cả thôn bên cạnh cũng tới xem.
Đến xem Tô ác bá trông trọt, cũng đến xem tiểu lang quân Tô gia ác bá.
"Tiên đại nương, người uống ngụm nước trước đi." Vệ Đình mượn hoa dâng phật, bưng bát nước trong giỏ của Tiền Thị cho bà ta.
Tiên Thị nhận lất bát nước uống một ngụm, tâm trạng đã tốt một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận