Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 2365: Dung Tuyet Chieu 2

Chuong 2365: Dung Tuyet Chieu 2Chuong 2365: Dung Tuyet Chieu 2
Lập tức hắn ta lại đẩy trách nhiệm lên người nhị ca, u oán lẩm bẩm: "Tại sao nhị ca không nói cho con biết? Có còn là huynh đệ nữa không?"
Vệ lão thái quân nói lời thấm thía: "Hắn ta chưa từng tận lực giấu diếm điều gì, chỉ là không muốn nhắc đến quá khứ của mình cho lắm. Năm đó tổ phụ của con ra biển, cứu được hắn ta trên một khúc gỗ trôi dạt, từ đó hắn ta đã đi theo tổ phụ của con tới Đại Chu. Hắn ta không có ác ý với Vệ gia, mấy năm nay nếu như không có hắn, cũng không biết Vệ gia đã bị ám toán bao nhiêu lần."
Vệ gia cây to đón gió, không ít lần bị người ta lén chơi trò ngáng chân.
Vệ Lục Lang hỏi: "Han ta bao nhiêu tuổi rồi?"
Vệ lão thái quân nói: "Bằng tuổi đại ca của con."
Vệ Lục Lang hỏi: "Con luôn cho rằng hắn ta bằng tuổi tam ca."
Lão thái quân ngẫm nghĩ, công bằng công chính nói: "Nhưng mà thật sự nhìn có vẻ trẻ tuổi hơn đại ca của con."
Quỷ Phố vừa về tới Vệ gia, đã bị tổ mẫu ruột "chê già”: "..."
Vệ lão thái quân nhìn thấy trưởng tôn, đột nhiên nhớ tới chính sự: "Do con gây chuyện, suýt nữa là quên mất chính sự! Hai đứa các con theo ta tới đây, gia pháp hầu hại"...
Bốn huynh đệ trải qua một đêm không muốn nhớ lại.
Hôm sau.
Bốn huynh đệ cùng hội cùng thuyền ngồi trên bậc thang của lương đình như người mất hồn.
Ánh sáng mờ ảo của nắng ban mai chiếu lên quầng thâm mắt của bọn họ, trong mùa hè chói chang, lại có thể nhìn thấy mấy phần thê lương ngày đông giá rét.
"Đại ca, Lăng Vân đã đồng ý chưa?"
Vệ Lục Lang thê thê thảm thảm hỏi.
Tối hôm qua bị tổ mẫu giáo huấn quá thảm, hắn ta cũng không để ý tới kết quả trò chuyện của đại ca và Lăng Vân.
"Không rõ nữa."
Quỷ Phố mặt không biểu cảm đáp.
Vệ Đình hỏi: "Cái gì mà không rõ?"
Quỷ Phố móc từ trong ngực ra một phi tiêu hoa lê: "Lăng Vân cho đó, nói Hạ Hầu Ngạn nhìn thấy vật này, tự nhiên sẽ nhận ra. Còn về việc Hạ Hầu Ngạn có mắc bẫy hay không, thì hắn ta không đảm bảo."
Vệ Lục Lang đem phi tiêu cầm tới: "Tốt đặc biệt phi tiêu." Vệ Đình hơi kinh ngạc: "Không ngờ hắn ta thật sự đồng ý một cách sảng khoái như vậy."
Lúc đầu khi đại ca đưa ra đề nghị nhờ Lăng Vân đi dẫn dụ Hạ Hầu Ngạn xuất hiện, thật ra hắn và nhị ca không ôm hy vọng quá lớn.
Dù sao chuyện này không liên quan gì đến Lăng Vân cho lắm, Lăng Vân hoàn toàn có thể không để mình bị dây vào.
Mà sở dĩ vẫn để đại ca đi hỏi, một nguyên nhân trong đó là thăm dò quan hệ thật sự của Lăng Vân và Hạ Hầu Ngạn.
Vệ Thanh nói: "Ít nhất chứng minh được một chuyện, Lăng Vân và Hạ Hầu Ngạn không cùng một phe cánh. Lần trước hắn ta thả Vô Ưu và tên cao thủ kia đi, có thể không phải là vì nể mặt Hạ Hầu Ngạn."
Vệ Đình gật đầu: "Nếu là như vậy, thì không thể tốt hơn nữa."
Lăng Vân là bằng hữu của bọn họ, là sư phụ của Đại Hổ, Nhị Hổ, Tiểu Hổ, bọn họ không hy vọng sẽ trở thành kẻ thù của Lăng Vân.
Phủ Hộ Quốc Công.
Lục Ngạo Thiên bị nhốt một ngày một đêm rồi.
Ông ta hoàn toàn không nhớ rõ hôm đó đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên mất đi ý thức, đến khi tỉnh lại, lại bị nhốt trong phòng chứa củi.
Lần này chuyện nghiêm trọng hơn lần trước là, nội lực của ông ta đã bị người phong bế.
Mẹ nó là ai làm!
Ông nội nói
Toàn thân trên dưới ông ta không có một chút sức lực nào, cũng không cần trói lại nữa, nửa chết nửa sống trực tiếp dựa vào vách tường kéo dài hơi tàn.
Ông ta nhắm mặt lại, nghĩ xem lát nữa chạy trốn kiểu gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận