Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 820: Tro Tai 1

Chuong 820: Tro Tai 1Chuong 820: Tro Tai 1
Tô Tiểu Tiểu nói: "Con đường chết thì không đến nỗi, quá lắm thì rơi vào chỗ yếu tiếp theo, hoặc là một tội danh.”
Công chúa Tĩnh Ninh cau mày nói: "Ngươi đã biết rồi, lại còn dám tới?"
Tô Tiểu Tiểu khẽ mỉm cười: "Đến thì chắc chắn là phải đến, không đến làm sao biết có chữa khỏi được hay không?"
Công chúa Tĩnh Ninh biết vậy chẳng làm, nói: 'Bổn điện hạ thật sự chiều hư ngươi rồi!"
Thái giám quản sự của Vĩnh Thọ Cung đi tới, từ tốn nói với Tô Tiểu Tiểu: "Tô đại phu, mời."
Tô Tiểu Tiểu gật đầu, đi tới trước giường của Thái hậu.
Công chúa Tĩnh Ninh gọi Đào Chỉ tới: "Ngươi bảo Tiểu Trác Tử xuất cung một chuyến, tìm ông ngoại ta."
Đào Chỉ hỏi: "Công chúa, tìm Thái phó đại nhân làm gì vậy?”
Công chúa Tĩnh Ninh nói: "Bảo ông ấy nhanh chóng đến dân gian tìm vài thần y lợi hại, càng nhanh càng tốt!"
Lỡ như nha đầu đó trị không khỏi... Phải nói là tám phần mười là trị không được...
Nàng ấy tốt xấu gì vẫn phải chuẩn bị một chút, đừng để Phụ hoàng thật sự chém đầu nha đầu đó.
Thái hậu vừa mới nổi một trận lôi đình, tiêu hao hết sức lực, bây giờ suy yếu mà nằm tựa trên giường phượng hoàng.
Thái giám quản sự cúi người, cung kính nói: "Thái hậu, Tô đại phu tới rồi."
Thái hậu mất thính giác rôi, không nghe thấy.
Thái giám quản sự đổi thành dùng bút viết, viết xong dâng đến trước mắt Thái hậu.
Thái hậu lại ngay cả mí mắt cũng không nâng lên một chút.
bà ấy ngửi thấy mùi mực, chỉ nói một chữ: "Cút!"
Thái giám quản sự ngượng ngùng kéo kéo khóe môi, Thái hậu kêu người cút, thế nhưng bệ hạ phê chuẩn cho Tô đại phu đến trị liệu...
Thái giám quản sự tiếp tục viết.
Thái hậu vẫn không mở mắt: "Ai gia nói rồi, bảo nàng ta cút... Khụ khụ khụ..."
Thái hậu vừa kích động thì bắt đầu ho kịch liệt lên.
Vốn đã yếu ớt, ho như thế này, suýt nữa đi tong nửa cái mạng.
Tô Tiểu Tiểu đặt hòm thuốc lên trên băng ghế, thong thả bước qua, một phát nắm lấy cổ tay Thái hậu. Thái hậu lập tức mở mắt ra: 'Hỗn xược!"
Thái giám quản sự cùng hai vị tiểu cung nữ hầu hạ ở bên cạnh cũng kinh hãi đến biến sắc.
Bàn nha đầu!
Ngươi mạo phạm Thái hậu!
Tô Tiểu Tiểu nghiêm túc nói: "Đừng nhúc nhích, con nhúc nhích nữa chỉ có thể đánh ngất người đó!"
Thái hậu căn bản không nghe thấy.
Tô Tiểu Tiểu cầm lấy giấy bút, rồng bay phượng múa mà viết: "Còn, nhúc, nhích, nữa, ta, sẽ, đánh, ngất, người!"
Thái hậu quả thực không nhúc nhích nữa.
Lại không phải bởi vì nhìn thấy dòng chữ do Tô Tiểu Tiểu viết.
bà ấy nhìn chằm chằm Bàn nha đầu trước mắt, cả người hoảng hốt một lúc: "Tô Hoa Âm..."
Thái giám quản sự năm nay bốn mươi tuổi, chưa từng gặp Tô Hoa Âm, nhưng hắn ta từng nghe qua tên húy của người này, biết bà ấy là phu nhân của lão Quốc công đã qua đời.
Hắn ta cúi người dùng giấy bút viết: "Vị này chính là Tô đại phu."
Thái hậu ngưng mắt nhìn Tô Tiểu Tiểu, hỏi: "Ngươi và Tô Hoa Âm có quan hệ gì?"
Tô Tiểu Tiểu xoạt xoạt xoạt viết: "Người, biểu, hiện, tốt, ta, sẽ, nói, cho, người, biết."
Thái hau:
Tất cả mọi người: "..."
Nửa khắc sau, trải qua tứ chẩn "vọng, văn, vấn, thiết" tỉ mỉ, Tô Tiểu Tiểu có suy đoán sơ bộ đối với nguyên nhân thái hậu mất thính giác rồi.
"Thái hậu, mời người nghiêng đầu một chút."
Nàng làm mẫu nói.
Vẻ mặt Thái hậu kháng cự, nhưng vẫn xoay đầu theo.
Tiếp đó, một cảm giác choáng váng cực mạnh ập tới.
Tô Tiểu Tiểu kịp thời đỡ lấy bà ấy.
Tô Tiểu Tiểu lại lấy miếng ngọc bội trên cổ mình xuống.
Khối phỉ thúy này ngâm nước nhiều, đeo nhiều, đã khôi phục lại ánh sáng xanh lục đế vương lộng lẫy lúc ban đầu.
Nàng nắm lấy dây thừng, chầm chậm lắc lư miếng ngọc bội ở phía trước mắt Thái hậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận