Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 303: Nhị Hổ Phúc Hắc 2

Chương 303: Nhị Hổ Phúc Hắc 2Chương 303: Nhị Hổ Phúc Hắc 2
Tô Tiểu Tiểu nhận lấy: "Đây là cái gì?"
"Bùa." Nhị Hổ nói: "Đỗ bà bà, cho ạ."
Đỗ thị là bà cốt thôn bên cạnh.
Thỉnh thoảng ba đứa nhỏ sẽ chạy theo đám Ngưu Đản tới gần nhà bà ta chơi.
"Sao bà ta lại cho con cái này?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Nhị Hổ nghĩ nghĩ, thành thật nói: "Đổi bằng bánh bột ngô ạ."
Tô Tiểu Tiểu lại nói: "Nhị Hổ đổi này làm cái gì?"
Nhị Hổ không hé răng.
Thứ này gọi là bùa bình an, thực tế chỉ là cái túi tiền nhỏ vá bằng vải vụn.
"Bua" của bà cốt Đỗ cũng có chia cấp bậc, bên trong bùa bình an bậc thấp nhất chứa tro than, một văn tiền một cái.
Còn cái mà bà cốt Đỗ đưa cho Nhị Hổ thì xem như loại cao cấp nhất, bên trong chứa một đồng tiền hàng thật giá thật.
Nguyên chủ từng mua một cái giống như đúc ở chỗ bà cốt Đỗ, tốn non nửa lượng bạc!
Bà cốt kia đúng là một kẻ lừa đảo!
Tuy Nhị Hổ dùng bánh bột ngô để đổi, nhưng phải biết rằng, một cái bánh bột ngô bất kỳ của nhà bọn họ cũng có thể bán được mười đồng tiền, bà cốt Đỗ đã kiếm được một vụ mua bán chỉ lời không lỗ.
Kỳ thật, Tô Tiểu Tiểu đại khái đoán được vì sao Nhị Hổ muốn đưa cái này cho nàng.
Nàng sờ sờ đầu nhỏ của cậu bé: "Nhị Hổ, bà cốt chỉ lừa người ta thôi, nương không cần thứ này, cũng có thể bình an trở về."
Tấm lòng của đứa nhỏ rất quý giá, nhưng có chút đạo lý nàng phải dạy cho đứa nhỏ, để tránh ngày sau lại tiếp tục mắc mưu của bà cốt.
Nhị Hổ dừng một chút, nói: "Bánh bột ngô, quá thời hạn ạ."
Tô Tiểu Tiểu: "...
Hôm sau trời còn chưa sáng, Tôn chưởng quầy đã ngồi xe ngựa thuê đến đây, xa phu là tiểu nhị trước kia của Cẩm Ký, cố ý rời đi cùng Tôn chưởng quây.
Lúc trước Tôn chưởng quầy tự thân khó bảo toàn nên không đồng ý, nhưng giờ không phải có Tô Tiểu Tiểu rồi sao? Vì thế gọi tiểu nhị đến.
Tiểu nhị lại gọi Tiểu Ngũ. "Ta có thể tự mình đi đến trấn trên." Tô Tiểu Tiểu nói.
Tôn chưởng quầy buồn cười nói: "Được rồi, chủ nợ, bà chủ, nào có chuyện để bản thân ngài tự mình chạy chứ? Nếu vậy thì ta cũng làm không chức chưởng quây này rồi!"
Bỏ qua không nói những ân oán khi xưa, Tôn chưởng quầy cùng Tô Tiểu Tiểu khá hợp nhau trong việc buôn bán... hai người đều rất lớn gan, làm việc đều theo đuổi cực hạn.
"Tô tiểu huynh đệ đã dậy chưa?" Ông ta hỏi.
"Dậy rồi, đang ngồi chồm hổm trong nhà xí." Tô Tiểu Tiểu nói: "Ngươi gọi Nhị Cẩu là được."
"Được." Tôn chưởng quầy đáp, nói với Tiểu Ngũ: "Đem Tô..."
Ông ta dừng một chút: "Ta nên gọi ngài là Tô cô nương, hay là Tô tiểu nương tử?"
Tô Tiểu Tiểu liếc ông ta một cái: "Ngươi nói xem?”
“Tô... Cô nương.
Chút bản lĩnh nhìn mặt gửi lời ấy ông ta vẫn phải có.
Lần này đi phủ thành, không bao nhiêu hành lý, chủ yếu là một ít nguyên liệu làm điểm tâm.
Tôn chưởng quầy giúp dời nguyên liệu nấu ăn lên xe ngựa: "Đêm qua ta lại đi gặp Vương phu nhân một chuyến, Vương phu nhân nói là có thể cung cấp phòng bếp cho chúng ta, ngài xem, rốt cuộc nên dùng phòng bếp quý phủ của nàng ta, hay là chúng ta ra ngoài tìm một tiểu viện khác?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Hay là dùng phòng bếp của nàng ta đi, thuận tiện hơn."
Tôn chưởng quầy lại nói: "Không sợ người khác trộm nghề sao?"
Tô Tiểu Tiểu thờ ơ nói: "Trộm được thì cứ việc trộm."
Tôn chưởng quầy trâm ngâm một lát: 'Cũng đúng."
Đại trù do Cẩm Ký mời đến từ kinh thành còn phải hao hết tâm tư để suy ngẫm, thứ như tay nghề này, sao có thể nhìn một lần là có thể học được toàn bộ?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận