Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1368: Lam Me Thi Manh Me 2

Chuong 1368: Lam Me Thi Manh Me 2Chuong 1368: Lam Me Thi Manh Me 2
Lần này ông ta trở lại kinh đô hẳn là vì di chiếu.
Lúc còn là hoàng tử tranh giành ngai vàng, hai hoàng tử mỗi người đều có một mật chỉ của tiên đế, điểm khác biệt duy nhất ở bước đoạt ngôi cuối cùng là mật chỉ của Nam Dương Vương đột nhiên mất tích.
Nguyên nhân mất tích vẫn chưa rõ, Vệ gia nghi ngờ chính là do Nhữ Dương Vương làm.
Theo như Vệ Đình nói, việc mất mật chỉ khiến Nam Dương vương mất đi ưu thế, trở nên danh không chính ngôn không thuận, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhữ Dương Vương lên ngôi.
Vệ gia luôn tin rằng mật chỉ trong tay Nhữ Dương Vương là giả mạo - ông ta đã đánh cắp thánh chỉ trắng, ép thái giám giữ ấn và thái giám chấp bút, và giả mạo chiếu thư.
Nhưng hiện tại, có vẻ như mật chỉ của Nhữ Dương Vương mới là thật.
Điêu mà Tô Tiểu Tiểu thực sự quan tâm là, mật chỉ của Nam Dương vương có thật sự bị mất tích không?
Lỡ như không mất tích mà bị ông ta giấu đi, chỉ chờ hủy di chiếu của tiên đế, giết Cảnh Tuyên Đế, ông ta lại lấy ra mật chỉ lên ngôi làm hoàng đế...
Quỷ Phố và Vệ Yến đều chưa chết, hai người họ không thể trốn cả đời trong bóng tối được, hơn nữa, hiện tại nàng đã biết nội dung của di chiếu.
Nam Dương Vương sẽ không tha bọn họ đi.
"Nhất định phải tìm ra di chiếu, không được để nó rơi vào tay Nam Dương Vương."
Sau khi sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu, Ngũ Hổ cũng quay trở lại.
Tuy nhiên câu đầu tiên nó nói không phải là tìm thấy, mà là: "Đại Hổ! Nhị HổiI Tiểu Hổi"
Đôi mắt của Tô Tiểu Tiểu trở nên lạnh lùng.
Trong đình viện.
Từ Khánh đang định rời đi, đột nhiên lỗ tai giật giật: "Ai đó?"
Một con chim vỗ cánh bay đi.
Cổ sư cười nói: "Chỉ là một con chim mà thôi, ta nói không phải ngươi trông gà hóa cuốc đó chứ?"
Từ Khánh tập trung tinh lực, cẩn thận cảm nhận không khí xung quanh, xác nhận không có người lạ nên hắn ta cũng không nhiều lời.
"Ngươi đi luôn à?" Cổ sư đứng ở hành lang, vẻ mặt nhàn nhã nhìn hắn ta đi xuống bậc thang: "Ngươi đúng là kẻ vô vị, ta có lòng tốt nói mấy câu với ngươi, nhưng ngươi lại không để ý tới ta, ngươi cũng đối xử lạnh lùng vô tình thế này với Tần tiểu thư của ngươi ư? Hay là ngươi chỉ thương hương tiếc ngọc thôi?" Từ Khánh đột nhiên xoay người, hai chân bộc phát ra sức mạnh mãnh liệt, hắn ta tiến lên vài bước, tóm lấy cổ Cổ sư, lạnh lùng đẩy ông ta vào bức tường cứng phía sau.
Bụi trên tường bị chấn động rơi đầy đầu hai người họ.
"Khu khu khụt"
Cổ sư nghẹn ngào nói: "Ta chỉ đùa thôi, ngươi làm gì nghiêm túc thế? Được rồi được rồi, ta sẽ không bao giờ nhắc tới nàng ta nữa, ngươi có thể thả ta ra được không?"
Cổ sư biết rất rõ Từ Khánh sẽ không giết ông ta, nhưng phải cho ông ta chịu chút đau đớn mới được.
Ông ta không có nhiều cổ tốt, nên không muốn lãng phí chúng cho người của mình.
Từ Khánh lạnh lùng buông tay ra.
Cổ sư sờ sờ cái cổ bị đau: "Chúng ta đã nhiêu năm không gặp, tính tình của ngươi vẫn xấu như vậy! Chủ nhân không có ở đây nên ta mới đùa với ngươi, ta sẽ không nói chuyện này trước mặt chủ nhân, chúng ta cũng khó khăn, ai không có bí mật của riêng mình chứ, đúng không?”
Từ Khánh phớt lờ ông ta, quay người rời đi.
Cổ sư ngăn cản hắn ta: "Này, ngươi ở cùng chủ nhân lâu hơn ta, ngươi có biết vừa rồi xảy ra chuyện gì không?"
Mấy đứa trẻ nghịch ngợm trèo lên đùi chủ nhân gây sự, thậm chí còn ôm cổ chủ nhân giả chất.
Chủ nhân ghét người khác đến gân mình, nhưng chủ nhân không bỏ mấy đứa trẻ nghịch ngợm ra.
Ông ta đành phải lui ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận