Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2508: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân 2

Chương 2508: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân 2Chương 2508: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân 2
Hắn ta nhìn vê phía Bách Hoa cung ở phía xa, sắc mặt phức tạp, khiến người khác không nhìn đoán ra được rốt cuộc hắn đang nghĩ gì.
Một tên thuộc hạ nhắc nhở: “Đường chủ, sắp đến giờ Tý rồi”
Cơ Minh Lâu nhíu mày, bất đắc dĩ thở dài: “Chuẩn bị ra tay.”
Thuộc hạ nói: “RõI”
Tất cả mọi người cởi áo choàng ra, lộ ra một bộ y phục đi đêm gần như hoà làm một với bau trời đêm, che mặt lại, kiểm tra binh khí trên người.
Tất cả đã xong.
Ngoài ra, bọn họ còn mang theo một con chó săn.
Bách Hoa cung quá to, bọn họ không biết rốt cuộc y nữ và hài tử ở đâu, tìm từng đình viện một thì quá phiên phức, cũng dễ đánh rắn động cỏ.
Có thêm nó thì đơn giản hơn nhiều rồi.
Hơn nữa nó từng được huấn luyện, trừ khi chủ nhân mở miệng, nếu không chắc chắn sẽ không sủa loạn.
Cơ Minh Lâu chậm ra che mặt vào, nhìn chằm chằm nói: "Xuất phát!"
Một đoàn người thi triển khinh công xâm nhập vào Bách Hoa cung.
Chó săn cũng bị ôm vào.
Cơ Minh Lâu đưa theo con chó săn đi qua Phỉ Thuý các, ngửi được mùi của y nữ và hài tử.
Chỉ cần thả nó ở trên con đường duy nhất dẫn đến mọi nơi ở cửa sau Bách Hoa cung, nó sẽ ngửi được mùi hương quen thuộc rất nhanh.
Cơ Minh Lâu dẫn đường.
Đến đường lớn, Cơ Minh Lâu ôm lấy con chó săn, đưa mắt ra hiệu cho đệ tử.
Đệ tử hiểu ý, nhẹ nhàng đặt chó săn lên trên mặt đất.
Chó săn bắt đầu phân biệt hơi thở của Tô Tiểu Tiểu và Vệ Tiểu Bảo.
Bách Hoa cung có Vân Sương trấn giữ, căn bản không có ai ở trên đảo dám làm loạn, cho nên đệ tử đi tuần ban đêm cũng không có nhiều.
Còn về bản thân Vân Sương, bà ấy tiêu hao quá nhiều sức lực, chỉ cần bọn họ không gây ra động tĩnh, thì không kinh động đến bà ấy được.
Đêm nay là cơ hội ngàn năm có một, rất dễ để ra tay.
Bảy cặp mắt nhìn chằm chằm vào con chó săn không rời.
Cuối cùng, chó săn có phản ứng rồi! Cơ Minh Lâu ra hiệu bằng dấu tay, đi theo!
Một đoàn người thi triển khinh công, lặng lẽ không chút tiếng động bay về phía Lăng Vân cung cùng với chó săn.
Cung điện của Lăng Vân.
Tứ hổ trông ba đứa nhỏ ngủm đột nhiên mở mắt ra.
Tứ hổ: Cuối cùng cũng đến bổn bảo bảo ra trận rồi!
Loài ngựa bình thường sẽ ngủ đứng và chỉ nằm xuống ngủ khi chúng ở trong một môi trường cực kỳ an toàn và thoải mái.
Tuy nhiên, khi Tứ Hổ ở quê, nó chưa bao giờ được đi cùng đàn ngựa trưởng thành nên ba đứa nhóc Tiểu Hổ ngủ như thế nào thì nó cũng ngủ giống như vậy.
Mãi đến khi đi vào doanh trại ky binh của Tần gia, nó mới học được cách ngủ đứng.
Điều này khiến cho nó luôn cực kỳ cảnh giác.
Nó vểnh tai lên và lắng nghe.
Đó là hướng của Phi Vân Cung.
Nó lập tức hí lên.
Người đệ tử phụ trách chăm sóc Tứ Hổ đẩy cửa bước ra ngoài, nửa tỉnh nửa mơ, đầu óc choáng váng, sờ vào bờm của Tứ Hổ.
"Nửa đêm rồi ngươi còn kêu cái gì, Tứ Hổ... hư... Đừng quấy rầy thiếu cung chủ cùng ba vị thiếu gia đang ngủ..."
Lúc này, Cơ Minh Lâu và đoàn người của hắn ta càng ngày càng đến gần Phi Vân Cung, cũng nghe thấy tiếng ngựa kêu từ hướng khác.
Cơ Minh Lâu dừng lại.
Những người khác dừng lại sau hắn ta.
Người đệ tử huấn luyện chó nâng con chó săn lên.
Một thuộc hạ chỉ vào phía sau hắn nhỏ giọng nói: "Đường chủ, hình như tiếng động là từ bên kia truyền đến."
Cơ Minh Lâu nghi hoặc nói: "Nơi đó là Thanh Vân Cung."
Đệ tử nói tiếp: "Không phải là bị chúng ta phát hiện rồi chứ?"
Một đệ tử khác nói: "Không có khả năng, âm thanh xa như vậy vẫn có thể nghe được. Hơn nữa, chúng ta đã rất cẩn thận, ngựa của ai có thể cảnh giác như vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận