Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2376: Vệ Tiểu Bảo Đội Nồi 1

Chương 2376: Vệ Tiểu Bảo Đội Nồi 1Chương 2376: Vệ Tiểu Bảo Đội Nồi 1
Nàng ta lạnh lùng nhìn về phía đám nữ nhân và trẻ con này: "Bây giờ, xem các ngươi trốn đi đâu?"
Tô Tiểu Tiểu nghiêm mặt nói: "Lãnh tiểu thư, ta ngăn chặn đám người này, ngươi dẫn bọn họ vào rừng chướng khí."
Lãnh Chỉ Nhược hỏi: "Ngươi chắc chắn?"
Tô Tiểu Tiểu nghiêm túc nói: "Phải."
Lãnh Chỉ Nhược không do dự nữa, dẫn theo một đám người nhanh chóng hòa vào rừng chướng khí.
Vô Ưu nhướng mày.
Lập tức muốn dẫn người đuổi theo.
Đầu ngón tay của Tô Tiểu Tiểu xoay chuyển, bắn ra vô số ngân châm, sau đó lại mở hầu bao, ném ra một loạt phích lịch châu.
Bốn tên hắc y nhân bị nổ đến người ngã ngựa đổ, ngã xuống bởi dược hiệu của thuốc mê.
Nhưng trên mặt đất lại không có Vô Ưu.
Tô Tiểu Tiểu đang định xoay người, một thanh trường kiếm đã nằm ngang trên cổ nàng.
Khinh công của nữ nhân này quá tuyệt.
Ra tới sau lưng của nàng khi nào vậy?
Vô Ưu lạnh lùng vòng đến trước mặt nàng, uy hiếp nói: "Con muốn gid trò xấu sao? Hay là xem thử ám khí của ngươi nhanh hơn, hay là kiếm của ta nhanh hơn?"
Tô Tiểu Tiểu bỗng nhiên cười.
Vô Ưu nói: "Ngươi cười cái gì?”
Tô Tiểu Tiểu cười lạnh: "Ta cười ngươi ngu ngốc, ngươi cảm thấy tại sao ta lại dám ở lại một mình?'*
Nàng nhìn về phía lưng Vô Ưu: "Động thủ!"
Vô Ưu bỗng nhiên xoay người lại, lại phát hiện không có một ai.
"Ngươi dám chơi ta? Xem ta có mổ cái bụng của ngươi ra không, cho ngươi 一一"
Khi Vô Ưu xoay người lại, triệt để trợn tròn mắt.
Nữ nhân kia biết mất rồi!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Vô Ưu tuyệt đối không dám tin đây là thật!
Xung quanh trống rỗng, không có lấy một bóng người, nơi duy nhất có thể ẩn thân là rừng chướng khí. Nhưng rừng chướng khí cách nơi này ít nhất là hai mươi trượng, cho dù khinh công tốt đến mấy cũng không thể nào tới đó chỉ trong một chớp mắt.
Chẳng lẽ trốn trên cái cây nào đó?
Vô Ưu ngẩng đầu, ánh mắt tỉ mỉ lướt qua mỗi một cây đại thụ.
Mặc dù những thân cây này to thô, nhưng nó lại xòe ra, hoàn toàn không có bất kỳ chỗ nào có thể ẩn thân.
Chẳng lẽ trốn phía sau cây đại thụ?
Vô Ưu cảnh giác đi vê phía một cây đại thụ đối diện.
"Đừng trốn nữa, ta đã nhìn thấy ngươi rồi."
Nàng ta vung trường kiếm lên, bước một bước dài vòng ra phía sau cây đại thụ, dốc hết sức đâm một nhát.
Đâm vào không khí rồi.
Không có ail
Nàng ta liên tiếp tìm mấy cây đại thụ.
"Đúng là gặp quỷ rồi, nha đầu kia rốt cuộc trốn đâu mất rồi?"
Kể ra thì, khu rừng này chỗ nào cũng đầy cổ quái, bên ngoài nhìn thì giống rừng đào, nhưng đào lại chẳng có mấy cây, đi vào trong lại là một khu rừng.
Luôn cảm thấy hành động lần này của công tử vẫn quá mức mạo hiểm rồi.
Không sao, có Phong trưởng lão nữa mà.
Chỉ cần có ông ấy ở đây, thì không ai có thể động đến một sợi tóc của công tử.
Vô Ưu là một người cố chấp người.
Người bình thường không tìm thấy Tô Tiểu Tiểu, sẽ nghi ngờ có phải Tô Tiểu Tiểu vào rừng chướng khí, hoặc là trốn đến một khu rừng xa hơn rồi hay không.
Vô Ưu thì lại không.
Nàng ta nhận định Tô Tiểu Tiểu trốn ở gần đâu, chỉ là mình không thể nhìn thấu chướng nhãn pháp của nàng.
Như thế, có thể coi như nàng ta chó ngáp phải ruồi.
Đã đến giờ, Tô Tiểu Tiểu bị phòng dược ném ra ngoài.
Khi Tô Tiểu Tiểu nhìn thấy Vô Ưu vẫn đang không ngừng tìm nàng, cả người đều không ổn.
Không phải chứ, đầu óc ngươi có vấn đề à? Cố chấp đến thế luôn sao?
Có phải là cho ngươi một cái xẻng, ngươi cũng có thể đào sâu ba thước đất không?
Vô Ưu cảm nhận được khí tức phía sau, không đợi thấy rõ, quay người đâm một kiếm trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận