Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 2072: Hai Cha Con Nhan Ra Nhau 2

Chuong 2072: Hai Cha Con Nhan Ra Nhau 2Chuong 2072: Hai Cha Con Nhan Ra Nhau 2
Huống chỉ là năm năm xa cách, ai lại không thương yêu cô bé cơ chứ?
Vệ Hi Nguyệt tựa đầu vào lòng của Vệ Tư, im lặng vô cùng ngoan ngoãn.
Nhắc đến là làm mọi người lo lắng, ba anh em Tiểu Hổ, Nhị Hổ, Đại Hổ bây giờ đã trưởng thành cao lớn rồi mà Vệ Hi Nguyệt vẫn còn nhỏ như vậy.
Vệ Tư cưng chiều vuốt ve đầu cô bé, trong mắt hiện lên sự dịu dàng.
Vệ Thanh, Lý Uyển, và Vệ Lục Lang thấy bộ dạng bình thường này của Vệ Tư thì tất cả đều vô cùng kinh ngạc.
Vệ Lục Lang ngơ ngác gọi: Cha?”
Vệ Tư nhìn mọi người: "Ta đã trở về."
Chỉ một câu "Ta đã trở vê" khiến mắt ba người đỏ hoe.
Vệ Lục Lang rưng rưng nước mắt đi tới, nói với Vệ Hi Nguyệt: "Hi Nguyệt, Lục thúc bế cháu nhé.'
Vệ Hi Nguyệt vặn vẹo cơ thể nhỏ bé của mình, trốn trong lòng của Vệ Tư.
Vệ Thanh cũng nói: Lại đây với cha nào."
Vệ Hi Nguyệt cũng không xuống.
Tốt lắm, bây giờ có gia gia rồi, không cần cha nữa.
Mấy người đang ngồi xuống ghế đá trong sân
Tô Ly bla bla kể lại chuyện mới xảy ra tối nay.
Hắn ta muốn giúp Tứ ca che giấu thân phận thật nhưng hình như không thể giấu được thì phải.
Vệ Lục Lang rất kinh ngạc: "A... Tô Tứ, hắn ta..."
Vệ Đình liếc nhìn Nhị ca nhà mình một cái, trên mặt Vệ Thanh không có vẻ ngạc nhiên, quả nhiên, Nhị ca là người đầu tiên trong gia đình đoán được.
Mọi người đều nói, lão Nhị của Vệ gia ẩn giấu rất sâu, lão Tứ của Tô gia sao lại không phải như thế?
Quả nhiên là một đôi rong phượng đang ngủ đông.
Khi nghe tin Thánh nữ bị Vệ Tư đánh trọng thương, đồng thời làm tổn hại một gã tâm phúc Trường Sứ và hơn mười con rối cao thủ, thì có mấy người cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Mọi người chăm chú lắng nghe, bỗng nhiên nhận ra có điều gì đó không ổn.
Tô Ly nói liên tục từ nay giờ, còn Vệ Tư im lặng từ đầu đến cuối.
Lý Uyển là người nghe hiểu nhanh nhất, nàng ấy nhìn qua cha chồng đầu tiên. Chỉ thấy cha chông nhìn chằm chằm hai huynh đệ Vệ Thanh đang ngồi bên cạnh chính mình, ánh mắt đầy sự buồn bã và phức tạp.
Lý Uyển kéo ống tay áo của Vệ Thanh, ra hiệu cho hắn ta nhìn cha.
Trên đường trở về, Tô Ly cũng đã kể lại tình huống của mấy huynh đệ Vệ gia cho Vệ Tư nghe.
Biết lão Đại, lão Nhị và lão Lục đều còn sống thì ông ấy vô cùng vui mừng. Nhưng khi biết lão Tam, lão Tứ và lão Ngũ vĩnh viễn nằm lại sa trường thì ông ấy dường như lại phải trải qua nỗi đau mất con một lần nữa.
Vệ Thanh nhìn theo ánh mắt Vệ Tư, thấy ông ấy nhìn hai chân của mình thì cười nói: "Cha, con không sao, mấy ngày nữa con có thể đứng dậy được rồi."
Gần đây, cảm giác ở chân của hắn ta ngày càng tốt hơn, cho nên hắn ta đang cố gắng thử phục hồi.
Chỉ là ngồi trên xe lăn quá lâu, cho nên hai chân không có sức lực, phải tập lại từng chút một.
Lòng bàn tay to lớn của Vệ Tư đặt lên đôi chân gầy trơ xương của hắn ta, đôi mắt ông ấy đỏ hoe.
Sau đó ông ấy lại nhìn Vệ Lục Lang.
Vệ Lục Lang rất hăng hái mà nắm chặt bàn tay vàng của mình: "Con cũng rất thích cánh tay này, nó rất dễ sử dụng, có thể dùng làm vũ khí khi tham gia quân ngũ đấy."
Vệ Tư từ từ tháo mặt nạ của nhi tử.
Vệ Lục Lang dùng thuốc mà Tô Tiểu Tiểu đưa cho, vết sẹo trên mặt đã nhạt đi rất nhiều rồi, không còn dữ tợn đáng sợ nữa. Nhưng mà vẫn còn lưu lại dấu vết mờ nhạt, không khó để người khác tưởng tượng được nỗi đau khi hắn ta bị hủy dung.
Cổ họng Vệ Tư nghẹn ngào hỏi: "Làm sao... thành như vậy?"
Vệ Lục Lang nói nhỏ: "Con không nhớ rõ, lúc tỉnh lại thì đã như vậy rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận