Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2908: Cuộc Chiến Cuối Cùng 12

Chương 2908: Cuộc Chiến Cuối Cùng 12Chương 2908: Cuộc Chiến Cuối Cùng 12
Nàng cúi đầu, dùng trán mình nhẹ nhàng chạm vào công chúa Huệ An: "Họa Họa, trước hết ngài đừng ngủ, uống thuốc rồi ngủ tiếp."
Ý thức của công chúa Huệ An mơ hồ: "Ừ... Nhưng mà ta... Thật sự... Buồn ngủ quá..."
Tô Tiểu Tiểu vuốt ve gương mặt nàng ta: "Họa Họa, ngài phải cố chịu đựng, ta còn chưa bắt Tô Huyên làm phò mã cho ngài đâu."
Giọng công chúa Huệ An suy yếu: "Tô Huyên..."
Tô Tiểu Tiểu: "Đúng vậy, Tô Huyên, cho huynh ấy làm phò mã của ngài được không? Ngài làm tứ biểu tẩu của ta được không?”
Công chúa Huệ An: “Được... '
Tô Tiểu Tiểu: "Vậy ngài đừng ngủ."
Công chúa Huệ An: "Họa Họa... Không ngủ..."
Tô Tiểu Tiểu ôm nàng ta vào trong ngực, giống như ôm hài tử của mình.
Một lát sau, công chúa Huệ An yếu ớt tủi thân bật khóc: "Tiểu tuỳ tùng... Ta... Rất nhớ mẫu thân của ta..."
Thật vất vả mới cho công chúa Huệ An uống thuốc xong, Sát Nô bên kia lại xảy ra chuyện.
Không sai, lần này Hạ Hầu Nghi ra biển không chỉ mang theo một con tin là công chúa Huệ An, mà còn mang theo Sát Nô.
Đối với hành động này của Hạ Hầu Nghi, Tô Tiểu Tiểu cũng không xa lạ gì. Lúc trước Hạ Hầu Nghi cũng đối đãi với Vệ Sâm, Vệ Thanh và Vệ Yến như vậy.
Hạ Hầu Nghi không hề có chút tình người nào, ông ta chỉ có dã tâm.
Dưới sự yểm hộ của Thanh Nhi, Tô Tiểu Tiểu xuống tới khoang thuyền giam giữ Sát Nô.
Gian phòng này chật hẹp hơn nhiêu, may mắn chỉ giam giữ một mình Sát Nô.
Sát Nô cuộn tròn thân mình nằm trên sàn nhà dơ bẩn, hơi thở mỏng manh.
Hắn ta bị ngược đãi quá nhiều, mất máu nghiêm trọng, hơn nữa hình như hắn ta còn có chút say sóng, thương thế vẫn luôn không chuyển biến tốt.
Tô Tiểu Tiểu đã dùng các loại thuốc có thể dùng, nhưng tới mức độ này, nói thật chỉ có thể dựa vào bản thân Sát Nô.
Cả đêm Tô Tiểu Tiểu không ngừng đi tới đi lui phòng của Sát Nô và công chúa Huệ An, cuối cùng vào lúc trời hừng sáng cũng bị phát hiện. "Chủ công chờ ngươi ở trên mạn thuyền."
Thị vệ nói.
Mặt Tô Tiểu Tiểu lạnh lùng, cùng hắn ta đi lên mạn thuyền.
Hạ Hầu Nghi thức dậy sớm, đã ở trên mạn thuyền nhìn ra xa gần nửa canh giờ.
Quả thực Tô Tiểu Tiểu không hiểu được, mỗi ngày ông ta nhìn lại nhìn, rốt cuộc là yêu thích non sông tươi đẹp này đến mức nào?
Tô Tiểu Tiểu đến gần, nghe được một tiếng kêu rên, lúc này mới phát hiện Thanh Nhi đầy thương tích nằm ở bên chân Hạ Hầu Nghi.
Hạ Hầu Nghi đưa lưng về phía Tô Tiểu Tiểu, nhìn mặt trời trên mặt biển chậm rãi lên cao: "Có thể xúi giục người của ta, ngươi thực không tồi."
Tô Tiểu Tiểu đi về phía ông ta.
Một tên thị vệ khác bên cạnh ông ta lập tức đưa tay ra ngăn cản.
Hạ Hầu Nghi giơ tay lên, thị vệ cung kính lui ra.
Tô Tiểu Tiểu bước đến bên cạnh ông ta thì dừng lại, cũng ngắm nhìn mặt trời mới mọc trên biển, một mảnh bao la hùng vĩ trước mắt.
"Nếu đã bị ngươi phát hiện, liền nói thẳng ra đi."
Tô Tiểu Tiểu không biểu hiện bất kì cảm xúc thương hại nào đối với Thanh Nhi, thậm chí không hề liếc nhìn nàng ta một cái.
Dường như Thanh Nhi chỉ là công cụ nàng dùng xong liền ném, không đáng nhắc tới.
"Thật ra cái ngươi muốn, cùng với cái mà Vệ gia muốn không hề xung đột lẫn nhau. Người Vệ gia chỉ muốn an cư một góc, bình an suôn sẻ làm con dân Đại Chu cả đời. Chỉ cần ngươi đồng ý thả chúng ta, ta có thể cam đoan với ngươi, toàn bộ ân oán giữa ngươi và Vệ gia sẽ được xóa bỏ, từ đây Vệ gia sẽ không tới tìm ngươi trả thù."
Hạ Hầu Nghi nói: "Ngươi cảm thấy ta sẽ tin?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Biết ngươi sẽ không tin, cho nên ta còn có lợi ích thứ hai."
Bạn cần đăng nhập để bình luận