Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2339: Thủ Đoạn Tô Thừa Thủ Đoạn 1

Chương 2339: Thủ Đoạn Tô Thừa Thủ Đoạn 1Chương 2339: Thủ Đoạn Tô Thừa Thủ Đoạn 1
Nhị hoàng tử phi tự giễu cười một tiếng: "Ta tính kế cái gì? Là ta cam đao kề trên cổ chàng, ép chàng đi gặp bà ấy hay sao? Vẫn là ta ép trượng phu của ta nhớ mãi không quên một nữ nhân khác? Chàng nên cảm tạ ta kịp thời ngăn cản chàng, không để chàng phạm phải tội lỗi không thể tha thứ được!"
"Không thể tha thứ..."
Tiêu Thuấn Dương cười lớn: "Tấm chân tình của ta, tại sao lại không thể tha thứ?"
Trái tim của nhị hoàng tử phi giống như bị kim đâm: "Chàng chỉ nhớ tấm chân tình của mình, vậy tấm chân tình của người khác thì sao?"
Tiêu Thuấn Dương phất ống tay áo: "Tấm chân tình của người khác liên quan gì đến ta? Ta chỉ cần nàng ấy... Ta chỉ cần nàng ấy..."
Hắn ta lảo đảo đi ra ngoài.
Cuối cùng nhị hoàng tử phi không nhịn được nữa, gắt gao che lấy trái tim đau đớn của mình.
Nhắm mắt lại, nước mắt nóng hổi rơi xuống.
Tô Tiểu Tiểu và Vệ Đình ở trên cây đại thụ quan sát chặt chẽ động tĩnh trong lương đình.
Bởi vì cách xa nhau rất xa, lại có rèm che, hai người bọn họ nghe cũng không nghe thấy, nhìn cũng không nhìn rõ.
Chỉ có thể căn cứ vào bóng người như ẩn như hiện để phán đoán tiến triển của cuộc đàm phán.
Không biết qua bao lâu, lâu đến nỗi Tô Tiểu Tiểu buồn ngủ rã rời.
Nàng ngáp một cái, gác cằm lên nhánh cây trước mặt: "Cha ta có nhiều lời như vậy để nói với thái hậu sao?”
Vệ Đình kịp thời đưa bàn tay kê dưới cằm của nàng, để nàng gác được thoải mái.
"Cha ta lúc ở dưới quê đều là một lời không hợp là đánh nhau, không thích nói đạo lý với người khác cho lắm."
Vệ Đình lại vô cùng hiểu rõ nhạc phụ: "Dưới quê là dưới quê, kinh thành là kinh thành, trước kia cha không có đường lui, chỉ có thể vén tay áo lên đánh nhau. Bây giờ thân phận khác biệt, có điều kiên và tự tin để đàm phán, cũng không muốn liên lụy đến cả nhà, tất nhiên là tiên lễ hậu binh."
Ở dưới quê, những tên mà Tô Thừa đối mặt chẳng qua chỉ là những tên du côn lưu manh, nắm đấm của ai cứng rắn người đó là đạo lý.
Hơn nữa Tô Thừa cũng chưa từng chủ động tìm những người đó gây sự.
Tình hình đêm nay rất khác biết, người ông đối mặt là thái hậu của một nước. Huống hồ nói từ một mức độ nào đó, thái hậu không phải là kẻ thù của Tần gia.
Tô Tiểu Tiểu ưm một tiếng: "Cha ta cũng trở nên hữu dũng hữu mưu nữa rồi. Chàng nói xem thái hậu sẽ đồng ý chứ?"
Vệ Đình nói: 'Không dễ dàng thỏa hiệp như vậy."
Thái hậu là một người cường thế.
Quy củ chính là quy củ, bà ấy không nhằm vào Tô Thừa.
Bất luận ai đưa ra yêu cầu này, đều sẽ bị bà ấy đàn áp mãnh liệt.
Âm thanh trong rèm đột nhiên trở nên lớn hơn.
Tô Tiểu Tiểu ngủ gật vừa tỉnh, vội mở to mắt: "Cãi nhau rồi! Cãi nhau rồi! Thái hậu tức giận rồi! Sẽ không đàm phán không thành đấy chứ? Có cần điều binh không?”
Nàng kính trọng thái hậu, nhưng nàng cũng không thể để thái hậu giết cha nàng được.
Vệ Đình ôm eo nàng, để phòng nàng kích động mà rơi xuống dưới: "Đợi thêm một lát."
Trong lương đình, nổ ra cãi vã kịch liệt.
Thái hậu đập tay trên bàn đá: "Làm càn! Quả thật là làm càn! Ngươi xem hoàng cung là nơi nào? Hậu viện của Tần gia các ngươi sao? Ngươi muốn làm gì thì làm cái đó? Ngươi muốn đưa ai thì đưa người đó đi?"
Tô Thừa coi như vẫn còn bình tĩnh: "Cũng không có, ta đâu có muốn đưa thái hậu đi."
Thái hậu: ...'
Trình công công canh giữ bên ngoài rèm quả thật đổ mồ hôi lạnh vì hộ quốc công.
Nói chuyện với Thái hậu như thế, thật sự không sợ thái hậu tức chết à...
Bạn cần đăng nhập để bình luận