Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2077: Nghiêm Phụ Từ Ái 4

Chương 2077: Nghiêm Phụ Từ Ái 4Chương 2077: Nghiêm Phụ Từ Ái 4
Ngay khi vừa về đến hẻm Trường Lưu, ba đứa nhóc kia đã biểu diễn lại cho tất cả mọi người trong nhà xem một màn gia gia đút bánh cho cữu cữu.
Tiểu Hổ sắm vai cữu cữu còn Nhị Hổ diễn vai gia gia.
Nhị Hổ cầm bánh hoa quế lên, dáng vẻ nom còn rất ra dáng nữa: "A nào...
Tiểu Hổ lập tức dang rộng hai cánh tay nhỏ đáp: "Nóng nóng phải phù phù (thổi nguội)!"
Nhị Hổ: "Được."
Chiến thần cũng phải chấn kinh* một phenl
(*) Nguyên văn "Hổ khu nhất chấn" (虎躯一震) : nghĩa gốc là giật mình nhưng trong các tiểu thuyết trên mạng lại có một tâng nghĩa khác,'hổ khu nhất chấn, cả người tản mát ra một thân 'Vương Bá khí” chỉ những người có kỹ năng tăng khí thế của chính mình, tạo uy áp đối với người khác, bắt người khác phải hàng phục mình.
Mấy đứa này còn tự thêm từ?
Ngay sau đó, Nhị Hổ còn diễn ra một loạt dáng vẻ mờ mịt, rồi khiếp sợ, cuối cùng là xấu hổ sau khi hồi phục thần chí của Vệ Tư một cách vô cùng chuẩn xác.
Trẻ con không hiểu mấy cái này có ý nghĩa gì, chúng chỉ đơn thuần là bắt chước theo người lớn mà thôi.
Nhưng Vệ Thanh, Lý Uyển và Vệ Lục Lang xem lại hiểu ngay.
Ba người họ phải nhịn cười đến mức sắp nội thương luôn rồi.
Vệ Hi Nguyệt là người duy nhất không phải nhịn cười ở đây, thế nhưng đó là vì cô bé bẩm sinh đã không cười.
Vệ Tư hắng giọng một cái, tuy không nổi giận nhưng phong thái vẫn tràn ngập uy nghiêm, nói: 'Mấy người các ngươi đến thư phòng đi, ta có lời muốn nói với các ngươi."
Dứt lời, ông ấy chắp hai tay ra sau lưng, nhịp bước hết sức mạnh mẽ uy vũ hướng về phía thư phòng.
Ngay khi cánh cửa phòng được đóng lại, Vệ Lục Lang và Vệ Thanh lập tức lăn ra cười nghiêng ngả.
Tính tình của Vệ Thanh vốn đã là kiểu điềm tĩnh và chín chắn hiếm gặp, thế nên số lân mà hắn ta cười lớn tiếng hoàn toàn có thể đếm được trên đầu ngón tay, vậy mà hôm nay lại thật sự có phần không nhịn nổi.
Lý Uyển cũng không nhịn nổi nên vội vội vàng vàng trốn vê phòng.
Với thính lực của Vệ Tư, cho dù cửa có đóng thì làm sao ông ấy có thể không nghe thấy tiếng cười thâm của bọn họ cơ chứ? "Tiểu tử thối!"
"Cười đi, cứ cười đi"
Hắn ta sâm mặt xuống.
Nhưng bản thân cũng không nhịn nổi mà bật cười.
Mấy người họ cười đủ rồi thì mới ôm cái bụng cười đến đau quặn lại của mình, sau đó bày ra dáng vẻ đứng đắn đi đến thư phòng.
Lý Uyển ở lại trong viện tử trông nom mấy đứa nhỏ.
Tuy nàng ấy không thường xuyên tham dự vào những cuộc thảo luận quan trọng, nhưng sau khi xong chuyện, Vệ Thanh và Tô Tiểu Tiểu đều sẽ chu đáo kể lại toàn bộ nội dung cho nàng ấy nghe.
Nàng ấy cũng là một thành viên trong nhà, mỗi một thành viên trong gia đình đều vô cùng tôn trọng sự hy sinh của nàng ấy, sẽ không vì nàng ấy vẫn luôn ở nhà trông nom bọn trẻ mà cảm thấy nàng ấy chỉ là nữ nhân ở hậu trạch, không xứng tham dự vào đại sự.
Chỉ là mỗi người trong nhà đều sẽ có sự phân công công việc riêng mà thôi.
Thư phòng không tính là rộng, nhưng cũng không xem như là nhỏ, vẫn có thể đặt mấy chiếc ghế bên trong.
Nhưng lúc này Vệ Tư không muốn ngồi.
Ông ấy không ngồi thì dĩ nhiên mấy người nhi tử cũng không thể ngồi, ngoại trừ Vệ Thanh vốn đã ngồi xe lăn.
Vệ Tư nói với Tô Tiểu Tiểu: "Tiểu Tiểu ngồi đi."
Con dâu thì có thể chiều chuộng được, còn mấy tiểu tử thối kia thì thôi bỏ qua.
Tô Tiểu Tiểu nghe vậy liên ngồi xuống ghế.
Bấy giờ đôi huynh đệ cùng cảnh ngộ là Vệ Lục Lang và Vệ Đình mới thấy thảm, chỉ đành đứng cùng với lão cha nhà mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận