Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 194: Lam Bon 2

Chuong 194: Lam Bon 2Chuong 194: Lam Bon 2
Tô Tiểu Tiểu mặc xong rồi, hắn vẫn nhíu mày phân cao thấp với nút thắt.
“Ta tới!"
Tô Tiểu Tiểu đi lên trước: "Nâng cánh tay lên!"
Vệ Đình nghe lời nâng cánh tay lên.
Tô Tiểu Tiểu nghiêm túc nhanh nhẹn cài từng nút thắt cho hắn, lại thuận tay buộc đai lưng cho hắn.
Hai người đã không bái đường, cũng không viên phòng, nhưng giờ khắc này, đặc biệt giống một đôi phu thê chân chính— thê tử sửa sang lại y quan cho trượng phu.
Tất cả lực chú ý của Tô Tiểu Tiểu ở nhà lão Lý, một chốc không chú ý tới cử chỉ hai người quá mức thân mật.
Vệ Đình nhìn nha đầu béo nào đó toàn tâm toàn ý thay y phục cho hắn: "Ngươi..."
"Đi thôi!" Tô Tiểu Tiểu nói.
Sửa sang lại xong, có thể ra cửa!
Vệ Đình ngậm miệng.
Tô Tiểu Tiểu đưa quải trượng cho hắn, thấy bộ dáng hắn bị người thiếu tiền, hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
"Không sao." Vệ Đình chống quải trượng, vẻ mặt lạnh băng đi ra ngoài.
Canh giờ này, hương thân trong thôn sớm đã tiến vào mộng đẹp, trừ nhà họ Tô có động tĩnh, hình như còn chưa ngủ.
Từ xa hai người đã nghe thấy được tiếng kêu thảm thiết của nữ nhân với tiếng khóc sợ hãi thương tâm của tiểu hài tử.
"Là Thu Ny."
Vệ Đình nói.
Hắn thường xuyên bị Tô Thừa kéo đi tìm Tiền thị học trông trọt, gặp qua Tiền thị và tôn tử tôn nữ của lão Lý, tôn tử ba tuổi, tên Xuyên Tử; tôn nữ bảy tuổi, tên Thu Ny.
Lúc này đứa bé khóc lớn chính là Thu Ny.
Nữ nhân đang kêu thảm thiết kia, không có gì bất ngờ xảy ra chính là tiểu Triệu thị nương của Thu Ny và Xuyên Tử.
Nhà lí chính ở cách vách, ông ấy và bà nương nhà mình cũng bị bừng tỉnh, lúc Tô Tiểu Tiểu, Vệ Đình chạy tới, ông ấy cũng vừa từ trong ổ chăn ra, áo bông chỉ cài một nửa. "Đại Nha, Vệ tiểu lang quân?"
Lí chính rất ngoài ý muốn.
Từ trước lí chính và các hương thân bình thường, gọi Vệ Đình một tiếng Đình ca nhi, về sau kiến thức tài học của Vệ Đình, trong lòng đột nhiên sinh ra một tia kính ý, xưng hô cũng thay đổi theo.
"Lí chính." Vệ Đình cũng chào hỏi.
"Sao các ngươi tới?" Lí chính hỏi.
Vệ Đình nói: "Nghe thấy Lý gia có động tĩnh, chúng ta tới đây nhìn một cái."
Ở xa như vậy cũng có thể nghe thấy? Lỗ tai hai ngươi là gì!
Ông ấy cách vách cũng là lúc này mới bị đánh thức?
Vệ Đình đi gõ cửa, mới vừa giơ tay, của bị kéo ra.
Mở cửa chính là lão Lý.
Lão Lý chợt thấy bốn người tới cửa, quả thật hoảng sợi
"AI"
"Lý đại gia, là chúng ta." Tô Tiểu Tiểu nói.
Lão Lý lau mồ hôi lạnh bị dọa chảy ra, hỏi: "Đại Nha? Đình ca nhi? Lí chính? Sao các ngươi tới?"
"Tẩu tử xảy ra chuyện gì?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Một tiếng tẩu tử, đủ thấy nàng không xa lạ với lão Lý.
Lão Lý lau hốc mắt đỏ lên: "Buổi chiều Xuyên Tử té ngã, nàng đi đón Xuyên Tử, chính mình cũng ngã dập đầu... Ngay từ đầu còn tốt... Ban đêm lại không đúng..."
Sắc mặt lí chính biến đổi.
Tiểu Triệu thị sợ là muốn lâm bồn!
Ông ấy vội nói: "Vậy còn không nhanh đi mời bà đỡI"
Vấn đề xảy ra ở chỗ này!
Bà đỡ... Đã không cói
Nữ nhi tức vừa mới bắt đầu phát hiện bụng không thoải mái, trời mới tối, lão Lý đã đi mời bà đỡ.
Bà do tới là tới, nhưng mới vừa vào thôn... Đã bị người kéo đi!
"A? Thôn chúng ta trừ nương Xuyên Tử và Thu Ny, có người khác muốn sinh hài tử sao?"
Ông ấy làm lí chính, sao ông ấy không biết?
"Nhà họ Tô?" Tô Tiểu Tiểu hỏi. Vệ Đình không sai biệt lắm cũng đoán được, mới vừa roi một đường bọn ho di tới, chỉ có người nhà họ Tô không ngủ, nếu trong thôn còn có hộ nhân gia nào sinh hài tử, chỉ có thể là nhà họ Tô.
Lí chính suy nghĩ: "Nhà Tô lão gia tử không ai mang thai!"
"Ngọc Nương?" Tô Tiểu Tiểu lại hỏi.
Lão Lý lại gật đầu lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận