Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1957: Ba Dien Vien Nhi 2

Chuong 1957: Ba Dien Vien Nhi 2Chuong 1957: Ba Dien Vien Nhi 2
Mi Cơ lại ngồi bệt trên mặt đất nướng khoai lang.
Nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu nàng ta lập tức chạy tới: "Sao rồi? Tạ Vân Hạc có không?"
Tô Tiểu Tiểu đem tấm lệnh bài bằng vàng sáng chói đưa cho nàng ta.
Mi Cơ cầm thấy nặng trịch tay: "Là vàng! Cái này dùng để làm gì?"
"Lệnh bài của khu mỏ."
"Ngươi lấy được lệnh bài của khu mỏ rồi? Ngươi đi chẳng phải chỉ muốn điền trang và cửa hàng thôi à?”
"Ta cũng định là vậy, nhưng ông ta vừa nói đã đề nghị đưa điền trang và cửa hàng cho ta, ta cũng tự nhiên mà tăng giá.'
Vậy là tăng thành khu mỏ sao?
Nàng vậy mà thật sự dám lấy.
Vấn đề là Tạ Vân Hạc còn thật sự thỏa hiệp-
Mị Cơ cau mày nói: "Sự xuất đến người tất có yêu, Tạ Vân Hạc nhất định không có ý tốt!"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Toàn Thúc có nói, người ở khu mỏ rất khó đối phó, ngay cả ngoại tổ mẫu của ta năm đó cũng phải chịu nhiêu đau khổ dưới tay họ."
Mi Cơ nắm tay: "Vậy thì vừa hay đi dạy cho bọn họ một bài học."
Tô Tiểu Tiểu lấy lại lệnh bài: "Chuyện khu mỏ không cần vội."
Khi hai người đang nói chuyện thì Thôi quản sự đi tới.
Ông ta đến đưa đối bài của điền trang cùng với ba đứa nhỏ.
Tô Tiểu Tiểu cầm lấy đối bài, lại nhìn ba tiểu đậu phụ đang ôm tay nải, vẻ mặt chán ghét nói: "Ta phải nói trước, ta chỉ nhận chứ không có nói sẽ nuôi. Bọn chúng tốt nhất là đừng đưa cho ta, ta không thích phiền phức, nếu không, ta sẽ mang đến chỗ Thánh Nữ đấy."
Thôi quản sự cười nói: "Hài tử ba tuổi thì gây được rắc rối gì chứ? Ngày mai ta đi tìm hai bảo mẫu tới chăm sóc chúng, sẽ không phiền đến tiểu thiếu chủ đâu!"
Tô Tiểu Tiểu xua tay: "Bảo mẫu thì không cần, trong viện không phải không có nha hoàn, bọn chúng rất quý giá à, mà phải cần đến bảo mẫu chăm sóc?"
"Vâng vâng vâng!" Thôi quản sự chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành công việc, danh tiếng của Thánh Nữ không thể bị ảnh hưởng được.
"Vào đi." Tô Tiểu Tiểu không lạnh không nhạt nói với ba tiểu tử.
Ba tiểu tử ôm tay nải không chịu bước đi, như thể bị Tô Tiểu Tiểu dọa sợ.
Thôi quản sự giục thì bọn chúng lại trốn ra phía sau ông. Thôi quản sự cười dỗ dành: "Ngoan, nàng sau này sẽ là nương của mấy đứa, mấy đứa theo mẹ thì có đường ăn.'
Tô Tiểu Tiểu vẻ mặt không kiên nhẫn: "Còn không nhanh vào!"
Ba tiểu tử run ray rất chỉ là khoa trương.
Thôi quản sự võ võ vai của bọn chúng: "Mau theo nương vào đi."
Ba đứa chậm rãi đi vào.
Tô Tiểu Tiểu liếc nhìn họ, sau đó đầu cũng không ngoảnh lại mà đi về phòng của mình.
Mi Cơ cũng đi vào.
Ba tiểu tử nhìn theo hướng Thôi quản sự.
Thôi quản sự xua tay: "Đi đi, đi theo."
Ba tiểu tử chỉ ôm theo bọc nhỏ, đi một bước ngoái lại ba lần, đi vào phòng Tô Tiểu Tiểu.
Thôi quản sự cũng chuẩn bị rời đi.
"Ôi chao! Quên mất một chuyện."
Thôi quản sự đang bước vào trong viện, đi đến bậc thang.
Ông ta nghe thấy âm thanh đập vào giường đông đông.
Trên tấm giấy dán cửa sổ cũng có vài bóng người đang nhảy nhót rất vui vẻ.
Ông ta ngơ ngác.
Đẩy hé cánh cửa.
Căn phòng rất yên tĩnh.
Tô Tiểu Tiểu vẻ mặt lạnh lùng ngồi trên ghế đọc sách.
Trình Tang ngủ mất rồi.
Mi Cơ thì đang ăn khoai lang.
Ba tiểu tử thì đặc biệt ngoan ngoãn ngồi ở mép giường, vẻ mặt vô tội.
"Có chuyện gì không?" Tô Tiểu Tiểu không nóng không lạnh nói.
"A...' Thôi quản sự hồi thần "Lão gia bảo tôi nhắc nhở thiếu gia chủ, trước khi đến khu mỏ thì nói với ông ấy một tiếng, ông ấy dễ sắp xếp người cho thiếu gia chủ."
Tô Tiểu Tiểu lật một trang sách: "Ta biết rồi."
Thôi quản sự lui xuống.
Vừa đi tới trong sân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận