Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1019: Hanh Dong 1

Chuong 1019: Hanh Dong 1Chuong 1019: Hanh Dong 1
Lư Dĩnh ngồi ở phía sau nàng dường như nhìn ra nghi hoặc của nàng, chọc chọc sống lưng của nàng, nhỏ giọng nói: "Nhị điện hạ đã trở lại, hai vị công chúa hẳn là đi gặp hắn, phải một lát nữa mới tới.'
"Lư tiểu thư." Dương phu tử nghiêm khắc nói: "Lão phu lớn tuổi, nhưng vẫn chưa bị điếc hay hoa mắt."
Lư Dĩnh thành thật xin lỗi: "Phu tử, ta sai rồi."
Trong ngự thư phòng, Cảnh Tuyên Đế gặp được nhi tử xa cách đã lâu tháng bảy.
Đại khái là trưởng tử liên tục làm ông ga thất vọng, ông ta đem đặt nhiêu chú ý ở trên người thứ tử.
Ông ta đỡ bả vai Nhị hoàng tử, đánh giá từ trên xuống dưới một phen, khó nén ý cười nói: "Đen rồi, cũng cường tráng hơn rồi! Xem ra con đến Tây Bắc chịu khổ cũng thu nhận lại không ít kinh nghiệm.”
Cha con đoàn tụ, Tiêu Thuấn Dương cũng cực kỳ kích động.
Nhưng hắn ta không lập tức tay bắt mặt mừng cùng Cảnh Tuyên, mà lui vê phía sau một bước, quỳ một gối trên mặt đất: "Thỉnh phụ hoàng giáng tội!"
Cảnh Tuyên Đế sửng sốt: "Con làm cái gì mà muốn thỉnh tội trãm?”
Tiêu Thuấn Dương từ trong ngực móc ra một quyển sách, hai tay dâng lên: "Tây Bắc chi địa xa xôi, nhi thân xử trảm trước mới dâng tấu sau, thỉnh phụ hoàng trách phạt!"
Giữa lông mày Cảnh Tuyên Đế hiện lên một tia long uy.
Phúc công công tiến lên, tiếp nhận sách, trình lên Cảnh Tuyên Đế cách Tiêu Thuấn Dương gần trong gang tấc.
Cảnh Tuyên Đế không nhìn không biết, vừa nhìn quả thực bị nhi từ dọa nhảy dựng.
Tiêu Thuấn Dương lần này dùng thân phận khâm sai đại thần tây đi U Châu, chủ yếu là chế định dư đồ Nam Bắc, ai mà ngờ hắn ta sang bên kia lại một hơi bưng xuống hơn ba mươi tham quan ô lại.
Quan viên Đại Chu có một tấm lưới quan hệ rất lớn, một ít tiểu quan tiểu lại nhìn như tâm thường, nheng ở trong triều lại có bối cảnh lớn chống lưng không thể lay động.
Tiêu Thuấn Dương động vào nhiều người như vậy, sợ là đã đắc tội toàn bộ những nguyên lão trong triều đình.
Cái khác không đề cập tới, nhưng trong đó có một người là Cảnh Tuyên Đế.
Chỉ có điều, Cảnh Tuyên Đế không ngờ đối phương lại tham ô lớn như vậy.
Quả thật nên trị tội... Nhưng tiểu tử này có phải...
Cảnh Tuyên Đế thở dài: "Trâm đã biết, việc này tram tự có chủ trương, hoàng tổ mẫu con đã trông mong con nhiều ngày, con đi thăm người trước đi."
"Vâng, thưa phụ hoàng!"
Tiêu Thuấn Dương cáo lui.
Cảnh Tuyên Đế ngôi trở lại trên ghế, nhéo nhéo mi tâm mệt mỏi: "Lão Nhị, tiểu tử này... Đại hoàng tử đã như vậy rồi... Sao nó vẫn non nớt như vậy..."
Phúc công công cười nói: "Nhị điện hạ tâm tính ngay thẳng, ghét ác như thù, trong mắt không thể dung thứ những thứ xấu xa."
Cảnh Tuyên Đế bất đắc dĩ nói: "Chính là vì quá ngay thẳng! Lão đại, lão tam đều đang âm thâm kéo bè kết phái, ngươi xem nó đi, đang chê người mình đắc tội không đủ nhiều ngươi sao? Ngay cả người của trẫm cũng..."
Phúc công công nói: "Đây có lẽ là chỗ đáng quý của Nhị điện hạ, Nhị điện hạ một lòng làm nhi tử của ngài, làm thần tử của ngài."
Cảnh Tuyên Đế chính trực thịnh niên, cũng không biết nhi tử nào sẽ được ông ta truyên ngôi, điều này khiến cho mấy tiểu tử sớm bắt đầu phân cao thấp, thế này thế nào? Bón chúng cảm thấy ông ta sống không lâu, sợ ông ta không kịp lập di chiếu đã chết sao?
Lão Nhị là người duy nhất không tranh không đoạt, một lòng một dạ thay Cảnh Tuyên Đế làm việc.
Cảnh Tuyên Đế cũng chỉ nói hai câu ngoài miệng, trong lòng ông ta vẫn ưng ý nhi te này nhất.
"Lại phải để trẫm thay nó khắc phục hậu quả, trẫm nhiều nhi tử như vậy mà lại đi dọn hậu quả cho nó nhiều nhất!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận