Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2620: Thành Chủ Nhận Nhi Tử 1

Chương 2620: Thành Chủ Nhận Nhi Tử 1Chương 2620: Thành Chủ Nhận Nhi Tử 1
Hạ Hầu Khanh hoàn hồn, ông ta không nói hai lời lập tức chụp lấy cổ tay Lăng Vân.
Lăng vân thấp giọng quát: "Buông ral"
Hạ Hầu khanh không buông.
"Người nào dám gây sự ở Bách Hoa Cung của ta?"
Kèm với với thanh âm ngang ngược lành lạnh là Cung Chủ dùng khinh công bay đến, váy áo màu tím phấp phới mở rộng trong không trung giống như một đoá sen màu tím đang nở rộ.
Bà ta chưởng một chưởng về phía Hạ Hầu Khanh.
Hạ Hầu Khanh nâng tay trái lên cùng nàng đối chưởng, vẫn như cũ không buông Lăng Vân ra.
"Ngươi nắm làm ta đaul"
Lăng Vân tức giận nói.
Hạ Hầu Khanh vội vàng buông tay.
Cung Chủ vững vàng đáp xuống đất, kéo Lăng Vân về phía sau mình, cảnh giác nhìn về phía Hạ Hầu Khanh nói: "Đường đường là thành chủ lại không quan tâm đến tiệc đầy tháng của nhi tử mình mà chạy tới Bách Hoa Cung của ta làm cái gì?"
Lại còn đến Thanh Vân Cung!
Cung Chủ còn chưa quên khi mình vừa mới tới đã nhìn thấy một màn như vậy, bà ấy quay đầu nhìn Lăng Vân rồi nói: "Không có bị thương chứ?"
"Không có.'
Lăng Vân nói.
Cung Chủ phân phó nói: "Đi đi... đến Lăng Tiêu Cung tìm phụ thân của con đi."
Vệ Tư ở Phi Vân Cung, nhưng tẩm cung của bà ấy là Lăng Tiêu Cung sẽ rất khó bại lộ.
Lăng Vân cất bước đi ra ngoài.
"Đợi đất"
Hạ Hầu Khanh gọi hắn ta lại: "Ngươi khoan hãy đi, ta có vài lời muốn hỏi ngươi!"
Cung Chủ bên cạnh dời một bước ngăn ánh mắt của Hạ Hầu Khanh: "Thành Chủ có chuyện gì cứ hỏi ta, không cần làm khó tiểu bối chứ?"
Hạ Hầu Khanh nghiêm túc nói: "Ta không có làm khó hắn, chỉ là có chút chuyện ta buộc phải hỏi cho rõ!"
Cung Chủ thản nhiên nói: "Vậy ngươi nói với ta đi."
Ánh mắt của Hạ Hầu Khanh vượt qua Cung Chủ nhìn về hướng Lăng Vân: "Hắn cũng ở lại dil Đây là mệnh lệnh của Thành Chủ."
Ông ta nói chưa dứt lời.
Lăng Vân nói cũng không thèm nói mà quay đầu lại trực tiếp đi thẳng.
Hạ Hầu Khanh: "..."
Cung Chủ âm thâm mắng người.
Tiểu tử thối, con làm như vậy ta khó diễn lắm!
Cung Chủ ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Từ nhỏ hắn đã ở Bách Hoa Cung, hiếm khi cùng người ngoài lui tới, xin Thành Chủ lượng thứ."
Hạ Hầu Khanh chăm chú nhìn vào đôi mắt của bà ta: "Là hắn không cùng người ngoài lui tới hay là ngươi không cho hắn gặp mặt người ngoài?"
Cung Chủ hỏi ngược lại: "Thành Chủ nói vậy là có ý gì?"
Hạ Hầu Khanh nói: "Hắn là nhi tử của ai?"
Cung chủ đáp lại: "Đương nhiên là ta rồi! Còn cần phải nói sao?"
"Vậy sao?" Hạ Hầu Khanh nghi ngờ hỏi: "Nhưng vì sao có người nói cho với ta, năm đó Vân Hi đã sinh cho ta một đứa trẻ, hơn nữa đứa trẻ đó đến giờ vẫn còn sống?"
Trong lòng Cung chủ hơi hốt hoảng nhưng bà ấy không hề biến sắc nói: "Ai nói bậy vậy chứ? Ngươi vì một Cơ Uyển Như mà hại tỷ tỷ của ta vừa hoài thai ba tháng đã bị nàng ta đả thương, đêm đó tỷ tỷ của ta bị động thai, không bao lâu thì không gắng gượng được nữa mà một xác hai mạng, chuyện này Thành Chủ đâu phải Thành chủ ngươi không biết?"
Nhắc đến những tổn thương mà Vân Hi đã trải qua, sự tự tin của Hạ Hầu Khanh dần giảm đi.
Cung Chủ rèn sắt khi còn nóng: "Chỉ vì một lời đồn vô căn cứ mà Thành chủ bỏ đi không quan tâm đến lễ đầy tháng của nhi tử nhà mình, ngươi tìm đến Bách Hoa Cung, lại còn hoài nghỉ nhi tử của ngươi và tỷ tỷ của ta chính là Vân Lãm?”
Ngay từ đầu Hạ Hầu Khanh không hề đặt nghi ngờ lên người Lăng Vân.
Chỉ là trên đường đưa Hạ Hầu Yên Ngữ trở về thì hình ảnh đôi chân cứng ngắc cùng bóng lưng đơn bạc của Lăng Vân vẫn cứ lởn vởn ở trong đầu ông ta.
Ông ta vô cùng bực bội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận