Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 615: Dinh Ca Ba Khi 4

Chuong 615: Dinh Ca Ba Khi 4Chuong 615: Dinh Ca Ba Khi 4
Cũng may phụ thân nói cho nàng ấy, những ngày tháng khổ sở này của bọn họ rất nhanh sẽ kết thúc thôi.
"Chờ cha đoạt lại binh quyền, người thừa kế chân chính của Tần gia vẫn là cha! Cái tên trưởng tử kia cũng chỉ có thể chiếm cái hư danh mà thôi!"
Lời của phụ thân thành công an ủi nàng ấy.
Nàng ấy tin tưởng năng lực của phụ thân, tuyệt đối sẽ không thua một người nông dân lớn lên ở nông thôn.
Khốn khổ trước mắt là nhất thời, không mất bao lâu, nàng ấy lại có thể quay về làm đệ nhất thiên kim khiến người người ngưỡng mộ ở kinh thành.
Xe ngựa dừng trước cửa Quốc Tử Giám.
"Đọc sách cho tốt." Tần Giang nói với Tần Vân.
Tần Vân lầu bầu nói: "Con không muốn đi học..."
Tần Vân chẳng phải là người chăm chỉ, đọc sách cũng được, luyện võ cũng thế, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, luôn có thể tìm đủ mọi loại lý do để mượn cớ giải vây cho mình.
Nếu như là trước kia, Tần Giang có lẽ sẽ không làm tàn nhẫn, bây giờ có cảm giác nguy cơ, Tần Giang quyết định không tiếp tục chiêu cậu ta nữa.
"Con không muốn đi cũng được thôi, thu dọn đồ đạc cút về dưới quê cho ta! Đời này cũng đừng nghĩ được lên kinh thành nữa!"
Tần Vân sợ tới mức mặt trắng bệch.
Tần Yên Nhiên ra mặt giảng hòa, nói với Tân Vân: "Đi đi, lát nữa tỷ tỷ sẽ tới đón ngươi."
Tần Vân ôm lấy túi sách của mình, sắc mặt trắng bệch rời đi.
Nhìn thấy nhi tử lúc xuống xe hốc mắt đỏ lên, Tần Giang lại có chút hối hận.
Hắn ta tự trách nói: "Có phải con cũng cảm thấy ta đã quá đáng rồi phải không?"
Tần Yên Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu: "Phụ thân cũng là vì muốn tốt cho đệ đệ."
Tần Giang vui mừng gật gật đầu: "Lúc nhỏ phụ thân đã chịu nhiều khổ cực, thế nên ta nghĩ, nhất định không thể để cho con cùng Vân Nhi phải tiếp tục chịu khổ. Chưa từng nghĩ tới, ta quá mức dung túng, vậy mà lại khiến Vân Nhi bị chiêu hư. May mà con vẫn luôn rất hiểu chuyện."
Tần Yên Nhiên nhẹ giọng nói: "Đệ đệ chỉ là đang còn nhỏ, chờ nó lớn hơn một chút, tự nhiên sẽ hiểu chuyện hơn mà."
Tần Giang thở dài: "Hy vọng như thế, sau này con không có việc gì cũng dạy dỗ nó nhiều vào.'
Tần Yên Nhiên đáp một tiếng: "Con sẽ, phụ thân." Tần Giang hài lòng nói: "Đi thôi, đưa con đi học cầm."
Tần Yên Nhiên không nói chuyện.
"Làm sao vậy?" Tần Giang đã nhận ra cảm xúc của nữ nhi xuống dốc.
Tần Yên Nhiên phiên muộn hỏi: "Phụ thân, con còn có thể ga cho tam điện hạ hay không? Bọn hạ nhân đều đang nói, vị hôn thê của tam điện hạ chính là cái đại tiểu tư tới từ nhân gian kia...
Tần Giang lạnh lùng nói: "Một đám hồ ngôn! Một cái dã nha đầu lớn lên ở nông thôn, làm sao có thể xứng đôi với phượng tử long tôn? Chỉ có nữ tử tài mạo song toàn như nữ nhi của ta mới có tư cách làm hoàng tử phil"
Tần Yên Nhiên cắn cắn môi: "Nhưng mà phụ nhân..."
Tần Giang nghiêm mặt nói: "Đừng nhưng mà nữa, nàng ta đã sớm thành thân ở nông thôn, nhi tử đã có ba đứa rồi, tam điện hạ đến nhìn cũng chẳng nhìn nhiều hơn một cái! Con yên tâm, cha nhất định sẽ lấy được binh quyền! Để con phong quan ga vào hoàng gia!"
Hắn ta vừa dứt lời.
Oanh —
Xe ngựa không biết bị thứ gì đụng phải một cái thật mạnh.
Tần Giang vội vàng xốc rèm nhỏ trong khoang xe lên.
Hắn ta nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú tới mức khiến trời oán người hờn.
Vệ Đình mặc một thân cẩm y màu đen, cưỡi trên tuấn mã thượng cấp, khóe môi thản nhiên câu lên, cả người toát ra một cỗ ngang ngạnh bất kham của hỗn thế ma vương.
Tần Giang nhướng mày: "Vệ Đình?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận