Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 579: Hen Ho 3

Chuong 579: Hen Ho 3Chuong 579: Hen Ho 3
Nhưng Tô Ngọc Nương lại nói rất hào phóng: "Không cần đâu, ta sẽ viết giúp ngươi. Ngươi muốn nói gì thì cứ nói, ta sẽ viết hết trong thư. Hai bức thư chỉ tốn bạc mà thôi."
Tiểu Ngô Thị nghĩ thấy cũng đúng nên đã nói ra, cứ thế nói suốt nửa canh giờ.
Nhưng nàng ấy không bao giờ có thể tưởng tượng rằng Tô Ngọc Nương chỉ viết có hai chữ: Hỏi thăm.
*x**%
Quốc Tử Giám không hổ danh là học phủ lớn nhất kinh thành, có diện tích cực lớn, kiến trúc cổ kính, đình đài lầu các, có các tòa nhà cổ, gian hàng, nhà cửa được chạm khắc, khắp nơi đều có toát ra một cỗ hơi thở quý tộc của hoàng gia.
Chỉ cân xét đến hoàn cảnh, Tô Tiểu Tiểu đã hài lòng rồi.
Khoảng cách cũng không quá xa nếu ngồi xe ngựa.
"Đầu tháng sau à?" Tô Tiểu Tiểu xác nhận lại một lần nữa với Tô Mạch.
"Đúng vậy." Tô Mạch nói: "Ta chuẩn bị xe ngựa chu đáo cả rồi."
Tô Hiểu Hiểu suy nghĩ một chút, cũng không từ chối.
*xx*x*%
Hôm nay là một ngày nắng hiếm hoi, Tân Thương Lan dẫn theo đám người Tô Thừa đi cưỡi ngựa ở trường đua đến quên mất cả thời gian. Trong khi đó, Vệ Đình đã về nhà trước.
Hắn trước tiên đi vào nhà bếp.
Lúc này Tô Tiểu Tiểu thường đang nấu ăn.
Tuy nhiên, hôm nay trong bếp không có người.
Ánh mắt hắn vừa chuyển động, quay người lại đã thấy Tô Tiểu Tiểu đang mở cửa đi ra khỏi phòng.
Nàng búi tóc đơn giản và buộc nó bằng dải ngọc trai mà Tô Thừa đã tặng cho nàng.
Chiếc dây buộc tóc này rất rẻ tiên, nhưng ngoại hình của nàng thì không hề rẻ tiên, buộc lên đầu nàng lại tinh tế và xinh đẹp đến không ngờ.
Ngũ quan nàng vô cùng thanh tú phối hợp với khuôn mặt tròn nhỏ nhắn đang yêu, vì vậy dù cho mặt mày có trở nên lạnh lùng nhưng trong mắt Vệ Đình luôn có cảm giác ngốc nghếch dữ ton.
Giống như... Một con khổng tước béo ú đầy kiêu hãnh.
"Tối nay ta không nấu cơm, ra ngoài ăn đi."
Bé Mập Khổng Tước nào đó lên tiếng. "Được." Vệ Đình không có phản đối, nhìn chung quanh hỏi: "Cha và Nhị Cẩu đâu rồi?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ra ngoài chơi rồi, giờ này vẫn chưa về, có lẽ đã ăn ở ngoài rồi."
Nếu đi cùng Tần Thương Lan, thì chắc chắn sẽ không bị đói.
Tô Tiểu Tiểu nhìn vào đôi mắt mệt mỏi của hắn, hỏi: "Ngươi... cả đêm không ngủ à? Có muốn nghỉ ngơi chút không? Ta vừa ăn xong, cũng không đói lắm."
Ọtot...
Chiếc bụng đói đã không chịu được nữa, trong một giây đã phản bội lại chủ nhân béo của mình!
Đúng là một kẻ phản bội!
Khóe môi Vệ Đình cong lên.
*xx*
Hai người đi đến Trạng Nguyên Nhai.
Biết con đường này được đặt theo tên của nam nhân bên cạnh mình, Tô Tiểu Tiểu lại cảm thấy khác lạ.
"Ngươi đang tìm cái gì vậy?" Vệ Đình hỏi.
"Không, ta chỉ xem qua thôi." Tô Tiểu Tiểu nói: "Ngươi muốn ăn gì?"
Vốn nghĩ rằng Vệ Đình sẽ nói cái gì cũng được, dù sao thì hâu hết nam nhân đều sẽ trả lời như vậy.
Không ngờ, Vệ Đình lại quen thuộc nói ra: "Thịt heo om đường phèn, phi lê cá chua ngọt với gà cay, cùng một bát bột hạch đào, hoa quế và củ sen."
Tô Tiểu Tiểu nghe đến chảy nước miếng.
Không phải chứ, sao tất cả đều là món ăn yêu thích của nàng vậy?
Cuối cùng là có để cho nàng giảm cân hay không đây?
Tô Tiểu Tiểu vừa tự cân ngày hôm kia, bảy mươi ba ký.
Hai tháng đầu nàng giảm rất nhanh, mỗi tháng giảm được mười ký. Từ tháng thứ ba, nàng đã bắt đầu chậm lại một chút, nếu không cứ tiếp tục giảm nhanh như vậy, cơ thể nàng có thể sẽ gặp vấn đề.
Giảm cân một cách khoa học và ăn uống đúng cách.
"Chọc ngươi thôi." Vệ Đình lạnh nhạt nói: "Ta đưa ngươi đến một nơi."
"Chỗ nào vậy?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
"Đến đó sẽ biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận