Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2701: Ngũ Hổ Ghi Làm Công 1

Chương 2701: Ngũ Hổ Ghi Làm Công 1Chương 2701: Ngũ Hổ Ghi Làm Công 1
Vài vị trưởng lão và ba gã đứng top ba đều ở đây.
Khi ông ta nhìn thấy ba Long Tinh bày trên bàn các trưởng lão, rốt cuộc không lời nào để nói.
Ông ta không hỏi ba người quá trình Long Tinh vào tay là như thế nào, bởi vì quá trình không quan trọng.
Quan trọng chỉ có kết quả.
“Sư phụ”
Là giọng của Tề Dao.
Hắn ta và U Minh xuống núi.
Cứ việc Vệ Đình, Tô Mạch và Sát Nô cũng có chút chật vật, nhưng trên người ba người chỉ có trây da rất nhỏ.
Tình huống của Tề Dao và U Minh nghiêm trọng rất nhiều.
Một đoạn vách núi cuối cùng có thể nói là đỉnh của tử vong, vừa lạnh, không khí lại loãng, hô hấp cực kỳ khó khăn.
Hơn nữa vách đá bị lớp băng thật dày bao vây, có khi không cẩn thận rụng ra tảng lớn, một lớp băng rơi xuống, trong đó gian nguy có thể nghĩ.
U Minh cũng gọi một tiếng sư phụ.
Sau đó ánh mắt hai người dừng ở Long Tinh bên cạnh, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.
U Minh nghi ngờ nói: "Trong điện cầu phúc không có dấu chân, nói rõ trước khi không ai chúng ta đi vào, Long Tinh lại không cánh mà bay...'
Giang Quan Triều nhìn về phía Tề Dao: "Ngươi có cái gì muốn nói?"
Te Dao thấp giọng nói: "Đệ tử không có."
Được làm vua thua làm giặc, thắng chính là thắng, bại chính là bại, vĩnh viễn không cần vì chính mình thất bại mà lấy cớ.
Lời này, từ ngày đầu tiên hắn ta tiến vào Sát Thủ Minh đã nhớ kỹ.
Giang Quan Triều lạnh lùng nói: "Chúng ta đi!"
Lâm Phi Ngư ở rời khỏi đại bỉ, hội trưởng lão lập tức phái người đi lên cứu hắn ta xuống.
Về phần Đoạn Trường Tán Nhân, hội trưởng lão cũng phái người đi tìm, chẳng qua hắn ta sớm đã đông chết ở trên vách đá.
Nghe thấy tin tức này, Vệ Đình rất bình tĩnh: "Từng nhắc nhở ngươi, không thể đi lên."
Đấn tận đây, đại hội luận võ kết thúc ở trong tiếng khiếp sợ liên tiếp.
Trước trời tối ngày mai, Đoan Mộc Vân, Minh Vương, Sát Nô đi phủ thành chủ lĩnh thưởng trước.
Thứ tư đến mười cũng có thưởng.
Quá hạn trở thành phế thải.
Lần này Bách Hoa Cung kiếm được đầy bồn đầy chén.
Trên đường trở về, tất cả mọi người vô cùng vui vẻ.
Trừ Nhiếp bà bà.
Bà ấy thua tám ngàn lượng, không bao giờ muốn gặp nha đầu kia nữa.
Lâu Bất Phàm không tính ngoài ý muốn với Sát Nô bắt lấy thứ ba thứ tư, bởi vì lấy thực lực của Sát Nô, trừ đệ tử Sát Thủ Minh, không ai có thể thắng hắn ta.
Mà khi Lâu Bất Phàm nghe nói đệ nhất, đệ nhị lại không phải đến từ Sát Thủ Minh, mà là Đoan Mộc Vân và Minh Vương, ông ta lại hơi không thỏa mãn.
Nhưng nghĩ đến có thể vào Tàng Kinh Các chọn lựa một quyển bí kíp, cuối cùng sắc mặt Lâu Bất Phàm không khó coi như vậy.
Tàng Kinh Các cũng không phải là người nào tùy tiện đều có thể đi vào, chỉ có thành chủ nhiều đời mới có tư cách tự do ra vào, thiếu thành chủ đều không thể.
"Bà bà, muốn đi Bách Hoa Cung ngôi hay không?”
"Không di
Nhiếp bà bà đen mặt từ chối lời mời của cung chủ, u oán đi xuống xe ngựa, vào Tử Trúc Lâm Nhiếp gia.
Cung chủ thở dài: "Haiz, bà bà thật thảm."
Linh Âm nói: "Cung chủ thật sự rất khổ sở vì bà bà sao?"
"A, không có." Cung chủ đếm ngân phiếu mình kiếm được tràn đây một bàn: "Thắng nhiều như vậy, mua chút gì đó cho mấy hài tử?"
Linh Âm: "..."
Đoàn người trở lại Bách Hoa Cung đã là nửa đêm.
Vốn tưởng rằng mọi người đều nghỉ ngơi, chưa từng nghĩ Bách Hoa Cung đèn đuốc sáng trưng, còn đăng hỏa huy hoàng hơn lễ tết.
"Đây là làm sao vậy?”
Vẻ mặt cung chủ khó hiểu xuống xe ngựa.
Nghi trưởng lão dẫn theo mọi người ra cửa đón chào: "Cung chủ, nghe nói Bách Hoa Cung thắng đại hội luận võ?"
Cung chủ: "Tin tức nhanh như vậy sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận