Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 52: Hon 1

Chuong 52: Hon 1Chuong 52: Hon 1
Chợt vừa thấy đối phương mặc quần áo không khác gì dân chúng bình thường, chỉ là bên hông lộ một bầu thuốc hồ lô.
Là lang trung.
Lang trung tươi cười đầy mặt chắp tay với Tô Tiểu Tiểu, giải thích ý đồ đến.
Tô Tiểu Tiểu ô một tiếng: "Hóa ra lúc ấy ngươi cũng ở Cẩm Ký... Ngươi hiện tại muốn hỏi ta, rốt cuộc dùng biện pháp gì cứu đứa nhỏ kia à?"
Lang trung ngượng ngùng cười: "Mong rằng cô nương vui lòng chỉ giáo."
Tô Tiểu Tiểu xua tay: "Hay quá khách khí rồi, cái gì chỉ giáo với không chỉ giáo chứ? Ngươi muốn biết, ta nói cho ngươi cũng được."
"Thật sao?" Lang trung không thể tin được đối phương lại dễ dàng đồng ý như thế, chuyện này không giống với dự đoán của hắn tal
"Ngươi hẳn là lang trung?" Tô Tiểu Tiểu từ trong cái sọt lấy ra một cái bình sứ nhỏ, mỉm cười: "Vừa lúc, chỗ ta có bình kim sang dược, nếu ngươi muốn, ta có thể bán rẻ cho ngươi."
Lang trung nhìn nàng lấy ra bình sứ nhỏ, hậm hực hỏi: "Không mua thuốc của ngươi, ngươi còn có thể dạy ta phương pháp cứu giúp nghẹn thức ăn hay không?”
"Sẽ dạy.' Tô Tiểu Tiểu không cần nghĩ ngợi đáp: 'Chẳng qua ngươi không biết xấu hổ mà đòi miễn phí hay sao?"
Lang trung: '...
Khóe miệng lang trung vừa nhếch lên, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: "Bao nhiêu tiền một lọ?"
Tô Tiểu Tiểu vươn tay: "Niệm tình làm cùng nghề với nhau, bán cho ngươi giá tốt năm lượng bạc!"
Lang trung giật mình: "Năm lượng?! Sao ngươi không đi cướp luôn đi!"
Hai mắt Tô Tiểu Tiểu nhìn trời, bất đắc dĩ buông tay: "Vậy đành miễn phí cho cửa tiệm thuốc khác vậy.'
Lang trung lại lần nữa: "..."
Một khắc sau, trong tay Tô Tiểu Tiểu có hơn ba lượng bạc.
Cũng không phải là lang trung trả giá bớt hai lượng, thật ra hắn ta muốn trả giá, nhưng tiểu mập mạp nào đó có lòng dạ hiểm độc không cho phép.
Trên người hắn ta chỉ cầm theo ba lượng bạc.
Tô Tiểu Tiểu nói có thể theo hắn ta về nhà lấy, hắn ta nhỏ giọng nói: "Nương ta mà biết, sẽ đánh ta." Tô Tiểu Tiểu: "..."
Cuối cùng, hai bên thương nghị thêm lần nữa, hắn ta dùng một bộ ngân châm hoàn toàn mới cùng với một chút dược liệu trị thương để bù chênh lệch giá.
Chẳng qua trong đó có hai vị dược liệu Tô Tiểu Tiểu cần mà trên tay hắn ta tạm thời không có, bảo Tô Tiểu Tiểu ba ngày sau đi hiệu thuốc bắc nhà hắn ta lấy hàng.
"Hai lượng bạc có thể lấy được đồ, Vinh Ân Đường thế mà muốn lấy năm lượng của tal Thật xấu xal"
Lang trung:
Ngươi không biết xấu hổ nói người khác độc ác hay sao?
Lúc sáng nay ra ngoài, Tô Tiểu Tiểu chuẩn bị dùng toàn bộ số bạc có trong tay để mua thuốc cho Tô lão phụ, chưa từng nghĩ tới không chỉ không tốn một xu, còn kiếm được thêm ba lượng.
Kể từ đó, trong tay nàng liên có năm lượng bạc.
Tô Tiểu Tiểu cầm bạc đi chợ một chuyến, mua đậu đỏ, đậu xanh, đường đỏ, bột gạo nếp, mỗi loại mười cân; mè trắng và mè đen, mỗi loại hai cân.
Người trong nhà nấu ăn rất giỏi, lân trước mua thịt vê rõ ràng là không đủ ăn, vì thế nàng lại đi chợ đến quán bán thịt kia, muốn mười cân xương sườn và năm cân thịt ba chỉ, năm cân thịt thăn.
"Lại cho ta mấy cân thịt mỡ."
Thịt mỡ có thể nấu thành mỡ lợn, ngoài dầu bắn ra ra nấu xong còn tóp mỡ xốp giòn giòn, ăn vô cùng ngon.
"Cô nương, ngươi mua nhiều thịt như vậy, ăn hết được không?”
Đồ tế tò mò hỏi.
"Trong nhà có nhiều người nên ăn hết được." Tô Tiểu Tiểu nói, cũng không ngay lập tức ăn hết tất cả, ví dụ như xương sườn có thể lấy ra làm thịt khô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận